Trong phút chốc Khương Tỷ khựng người lại, giọng nói này đáng sợ quá.
Cô nhanh chóng bỏ con rắn đang chết dở xuống đất, khẽ quay người lại nhìn Lục Cửu sau đó nở nụ cười gượng gạo.
Cô người hầu kia cũng được vệ sĩ đưa vào trong, Khương Tỷ nhẹ nhàng bước đến gần Lục Cửu.
- Chú Cửu về khi nào ạ ? Chú đi công tác có mệt không ?
Nhìn gương mặt cô không hề có chuyện gì xảy ra khiến cho Lục Cửu tức giận muốn ói máu không thôi, cô bé này quả nhiên không hề ngoan ngoãn như anh nghĩ.
Anh gằng giọng lên tiếng.
- Cháu biết lỗi của mình chưa ?
- Lỗi gì ạ ? Cháu có làm gì có lỗi đâu ạ
Khương Tỷ vẫn vờ ngây thơ không hiểu chuyện gì, nhưng điều này đã làm cho anh càng thêm tức muốn hộc máu.
Anh không nói không rằng kéo tay cô đi nhanh vào trong nhà, một tháng nay anh ở Liên Bang Nga luôn không ngừng suy nghĩ rằng Khương Tỷ có quen được với cuộc sống mới không hay vẫn rụt rè với mọi người, anh đã không ngừng tưởng tượng nhưng thực tế đã khiến cho anh sáng mắt hơn.
Thì ra cô nhóc này không hề ngoan hiền một chút nào rõ ràng là một cô nhóc nghịch ngợm, ranh mãnh.
Lục Cửu đưa cô nhóc vào phòng ngủ của cô, ánh mắt giận dữ nhìn cô bé.
- Cháu nên sám hối ở trong phòng, đợi khi nào cháu chịu nhận lỗi rồi ta sẽ thả cháu ra ngoài
Xong anh quay sang nhìn mấy cô người hầu và quản gia Trịnh, anh lạnh lùng ra lệnh.
- Ai dám đem đồ ăn đến cho Khương tiểu thư thì người đó là đang chống lại mệnh lệnh của tôi, nếu ai dám làm trái lệnh thì biết hậu quả rồi đấy....
- Vâng tất cả đã rõ thưa Ông chủ
Quản gia Trịnh và tất cả người hầu đều sợ hãi đồng thanh lên tiếng, Lục Cửu ánh mắt hung tàn nhìn Khương Tỷ nhưng cô vẫn nghênh mặt không hề sợ lấy anh một cái, mà còn ngược lại giận ngược anh mà hét lên.
- Chú Cửu là cái giống gì sao mà dữ thế ?
- Sao ?
Tất cả mọi người khi nghe lời mà Khương Tỷ thốt lên ai nấy đều toát mồ hôi hột, và họ không thể tưởng tượng được cô sẽ bật lại ông chủ của bọn họ, ầm thầm cầu mong cô bé được bình an.
Lục Cửu đột nhiên bật cười, anh không nói không rằng kéo đóng sầm cửa lại.
Tiếng đóng cửa quá mạnh khiến ai nấy đều giật thót tim, Tần Ân khẽ ho khan một tiếng sau đó lạnh lùng lên tiếng.
- Ở đây không còn việc gì nữa, mau xuống làm việc của mỗi người đi
Mọi người nhanh chóng tản ra làm việc mỗi người.
Bên trong, Lục Cửu ngồi trên giường còn Khương Tỷ nằm sấp trên đùi anh, trên gương mặt đã sớm ửng đỏ, cô bé thật không ngờ rằng còn có loại chuyện xấu hổ như này.
Bốpp.
Lục Cửu dùng lực vừa phải đánh cái bốp vào cặp mông tròn trịa của cô bé, nhưng đều xấu hổ hơn hết chính là quần của cô bị ông chú già kéo xuống.
- Giờ biết lỗi của mình gây ra chưa hửm ?
Lần này Khương Tỷ chịu nhận lỗi của mình, vì cô bé không muốn phải bị đánh mông, chuyện này xấu hổ nhất mà cô từng cảm thấy.
- Cháu biết lỗi của mình rồi ạ, xin lỗi chú...lần sau cháu sẽ không tái phạm nữa
- Còn có lần sau ?
- Dạ...dạ không có ạ...
Lục Cửu kéo lại quần cho cô bé, sau đó kêu cô đứng dậy rồi anh cũng đứng dậy, ánh mắt diều hâu vẫn luôn cứ hằm hè nhìn cô bé.
- Nếu còn có lần sau thì đừng trách chú...
Để lại câu cảnh cáo cho Khương Tỷ, sau đó anh lạnh lùng rời khỏi phòng ngủ của cô.
Sau khi đợi anh rời đi, cô ngượng ngùng vừa buồn bực nhào xuống giường nằm sấp.
- Tưởng cháu sợ chú chắc ? Chú già hãy đợi đó..
Khương Tỷ phồng má tức giận, cô giận về chuyện Lục Cửu dám cởi quần ra mà đánh vào mông cô.
...
Tại tập đoàn DL, Lục Cửu đang ở trong phòng họp ánh mắt diều hâu vẫn luôn chăm chú người đang thuyết trình, gương mặt điển trai khẽ nhăn lại vì điện thoại trên bàn vẫn cứ liên tục rung lên, anh không có ý định bắt máy nhưng người bên kia bất ngờ gửi tin nhắn đến.
Bàn tay thon dài sạch sẽ của anh khẽ gõ lên mặt bàn, tay còn lại cầm điện thoại lên xem tin nhắn kia là như thế nào.
Vừa mở ra, một tấm ảnh đập vào mắt anh khiến cho anh hoảng hốt vừa rất tức giận không thôi.
- Đại ca, Ngài hãy lập tức trở về nhà nhanh đi ạ, chuyện này tôi không thể giải quyết được
Lục Cửu lập tức đứng dậy không nói một câu chạy ra ngoài, mọi người trong phòng họp được một phen hú hồn và chưa hiểu chuyện gì.
Chiếc xe Rolls-Royce Sweptail màu đến của Lục Cửu dừng ngay biệt thự Tây Cẩm, tất cả mọi người đều tập trung vào cái cây lớn trong khuôn viên nhà nhưng người ở trên cây lại là Khương Tỷ.
- Cháu lập tức xuống ngay cho ta
Tất cả mọi người nhanh chóng tản ra thành hai hàng, Lục Cửu trong sự giận dữ bước đến, giọng lạnh tanh ra lệnh cho cô.
Nhưng tiếng quát lớn của anh đã làm cho Khương Tỷ giật mình, nhưng không may cô lại trượt chân cả cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu ngã xuống.
Khương Tỷ sợ hãi nhắm mắt, đón nhận điều gì sắp xảy ra với cô nhóc.
Nhưng điều kỳ lạ là trên người cô bé không hề thấy đau gì cả, ngược lại cô bé cảm nhận được sự mềm mềm, khẽ mở mắt ra gương mặt điển trai phóng đại của Lục Cửu hiện ngay trước mặt cô bé.
- Chú...chú Cửu...
Cô hoảng hốt mở tròn mắt, nhưng sau đó ôm chầm lấy anh mà khóc nức nghẹn.
- Huhu...chú Cửu, cháu sợ lắm...nếu mà không có chú chắc cháu thịt nát xương tan rồi, mọi người ở đây không giúp cháu xuống cây...
Lục Cửu thở hắt ra, anh rất muốn tức giận nhưng cuối cùng vẫn bị cô nhóc này làm cho mềm nhũn, anh sẽ không nghĩ rằng cô nhóc này còn có cái nết nghịch ngợm, phá phách.
Anh lúc trước kia ít khi tức giận và kiệm lời nhưng kể từ khi có Khương Tỷ anh dường như ngày nào cũng phải nổi đóa.