- Chẳng phải chú không muốn mua cho cháu hay sao ?
Gương mặt Lục Cửu thoáng chốc có chút lúng túng, anh không biết nữa chỉ là thấy cô nhóc thúi này giận dỗi thì anh lại cảm thấy áy náy, trước đó giờ anh chưa bao giờ có loại cảm giác như này kể từ khi cô nhóc thúi này xuất hiện bên cạnh anh.
- Giờ ta đổi ý rồi
Khương Tỷ không nghĩ nhiều liền nhận lấy khay bánh từ tay Lục Cửu, mặc kệ anh đang nhìn mình bằng ánh gì nhưng cô vẫn ăn bánh mốt cách ngấu nghiến.
- Ăn từ từ lại, ta không giành bánh của cháu đâu mà lo sợ đến như vậy
Nghe anh nói vậy Khương Tỷ mới ăn từ từ lại, quả thật cô còn tưởng anh sẽ thay đổi ý không muốn cho cô ăn nữa nên mới ăn nhanh như vậy.
Lục Cửu đứng dậy, hạ giọng lên tiếng nhắc nhở cô.
- Cháu ăn xong rồi thì mau chóng ngủ đi, không được thức khuya quá nghe chưa
- Vâng, cháu biết rồi thưa chú Cửu ạ
!
Vẫn như thường lệ, Tần Ân sẽ là người đưa Khương Tỷ đi học trước khi vào trong trường, cô bé quay sang nhìn Tần Ân bằng ánh mắt long lanh như hạt trân châu của mình.
- Chú Ân ơi, sau khi tan học chú đừng đến đón cháu nhé, cháu có thể tự bắt xe buýt đi về được ạ!
- Tôi không thể làm theo ý của Khương tiểu thư được, như vậy sẽ làm trái quy định của Đại ca
Khương Tỷ vẫn cương quyết không chịu từ bỏ ý định, vẫn giả giọng nài nỉ hắn.
- Đi mà chú Ân, cháu sẽ về sớm như mọi ngày mà chú
Mặc dù rất khó xử nhưng cuối cùng là hắn đành chấp thuận với cô bé.
- Thôi được rồi, mong tiểu thư nhất định sẽ về sớm như những gì cô nói
- Vâng ạ
Dứt lời, Khương Tỷ tung tăng đi vào trong lớp thấy vậy Tần Ân thông báo cho Lục Cửu nhưng vẫn thấy anh im lặng, chắc có lẽ đại ca của hắn đang ngầm đồng ý.
Đến khi mặt trời lặn xuống, Khương Tỷ đã về nhà như những gì cô nói nhưng bên cạnh cô còn có một thằng nhóc con, ai nấy đều sững sờ riêng mỗi Lục Cửu vẫn im lặng cũng không có biểu cảm gì trên mặt.
Anh chỉ gọn gằn lên tiếng.
- Ai đây ?
Khương Tỷ vui vẻ nắm tay Trần Tinh Kỳ đi đến trước mặt anh, môi không ngừng nở nụ cười tươi.
- Thưa chú Cửu, đây là bạn học của cháu tên là Trần Tinh Kỳ, hôm nay cháu dẫn bạn ấy đến nhà chơi ạ, không biết chú có đồng ý không ?
Cậu nhóc Trần Tinh Kỳ nhìn anh đầy ngạc nhiên, ngược lại Lục Cửu không hề kinh ngạc vì anh đã quá đỗi quen thuộc với thằng nhóc này.
- Ừ, nếu cháu đã dắt bạn đến đây rồi thì ta làm sao từ chối, nếu đã đến rồi thì vào trong dùng bữa tối
Dứt lời, Lục Cửu quay lưng đi thẳng vào phòng ăn, còn Khương Tỷ sau khi được anh đồng ý thì rất vui mừng, sau đó đưa Trần Tinh Kỳ vào phòng ăn.
Trên bàn ăn ba con người, Trần Tinh Kỳ lại được ngồi kế bên cô nhóc Khương Tỷ, cậu nhóc vui vẻ gắp miếng thịt bò xào bỏ vô trong chén cô bé.
- Cậu mau ăn nhiều vào nhé
- Cảm ơn cậu nhiều nhé, Tinh Kỳ
Khương Tỷ vui vẻ đón nhận, cậu nhóc nhanh chóng bưng một đĩa gà rán sốt cay đưa về phía cô bé.
- Khương Tỷ, có muốn ăn cái này không ?
Bỗng bất ngờ Lục Cửu cũng đưa trước mặt cô bé là một đĩa cá hồi, anh vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy.
- Ăn cả cái này nữa
Khương Tỷ gượng gạo chỉ đành ăn cả hai món, hai con người một lớn một nhỏ nhìn cô đầy mong đợi.
- Sao hả ?
- Thế nào ?
Bất ngờ hơn, Lục Cửu và Trần Tinh Kỳ đều đồng thanh hỏi Khương Tỷ khiến cô nhóc hơi khó xử, bất lực mà trả lời.
- Cả hai món đều ngon hết ạ
Lục Cửu cũng không nói gì thêm tiếp tục ăn, nhưng đều làm anh khó chịu hơn hết khi chứng kiến cậu nhóc Trần Tinh Kỳ này cứ liên tục gắp thức ăn cho Khương Tỷ trước mặt anh.
Bữa ăn kết thúc Khương Tỷ và Trần Tinh Kỳ ngồi ở phòng khách xem phim, Lục Cửu đứng cách xa đó anh một tay đúc vào trong túi quần, tay còn lại nghe điện.
- Này lão Lục, cậu gọi cho tôi có chuyện gì ?
- Có chuyện gì mới gọi cho cậu hay sao ? Không nói nhiều, cậu mau lập tức đón thằng quý tử nhà cậu về nhanh đi
Trần Khải bên kia có chút hoang mang, anh ta vẫn chưa loang chuyện gì.
- Ý cậu là Tiểu Kỳ nhà tôi, thằng bé đang ở chỗ cậu hay gì ?
- Ừ, mau chóng dắt thằng nhóc con nhà cậu về hộ cái, chứ tôi ngứa mắt lắm rồi
Chứ kịp để cho Trần Khải nói gì thêm thì anh đã tắt máy, khoảng chừng ba mươi phút sau Trần Khải đã có mặt tại Tây Cẩm, anh ta vừa vào trong đã hùng hổ đòi con trai.
- Này lão Lục, con trai bé bỏng của tôi đâu rồi ?
- Bên kia
Lục Cửu chỉ nhàn nhạt trả lời, mà Trần Tinh Kỳ vừa hay nghe giọng của bố mình liền chạy đến.
- Bố, sao bố lại đến đây ?
- Tiểu Kỳ, bố đến đưa con về nhà, mẹ của con đã rất lo lắng
- Vâng ạ
Lúc này Khương Tỷ cũng đi ra, Trần Tinh Kỳ vui vẻ giới thiệu cô bé với anh ta.
- Bố ơi, cậu ấy là bạn học của con tên là Khương Tỷ
- Cháu chào chú ạ
Trần Khải thoáng chốc bất ngờ, thì ra cô nhóc này lại là bạn của con trai anh ta.
- Đây chẳng phải là ghệ mini của lão Lục hay sao ?
Lần này sắc mặt của Lục Cửu trở nên ảm đạm.
- Cậu đang giỡn với tôi đó hả, mau cút về nhà cho tôi
Trần Khải không hề nhún vai bĩu môi, sau đó cùng con trai anh ta ra về, còn Lục Cửu vì thẹn quá hóa giận quay sang Khương Tỷ.
- Cháu hay lắm, còn dám dắt cả trai về nhà ăn cơm