Chú Ơi Bố Em Về Rồi

Hứa Tri Ý liền khựng người, hai mắt cô chớp chớp...làm sao anh biết được là cô, Hứa Tri Ý ôm điện thoại vào ngực cô khó hiểu đảo mắt xung quanh rồi nhanh chóng gửi tin nhắn.

[ Sao chú biết là em? ]

[ Ngoài em ra còn ai nghịch ngợm như thế nữa, cũng không có ai to gan đến mức gọi thẳng tên tôi như thế? ]

Hứa Trì Ý bỗng xì một tiếng, người đàn ông này đúng là quá ngạo mạn, anh có quyền lực đến mức nào mà sẽ không ai dám gọi thẳng ba chữ ‘ Khương Từ Diễn’ chứ nhưng nói như thế cô đột nhiên lại cảm thẩy bản thân đối với anh cũng quá quan trọng rồi, chẳng phải cô là người có thể gọi thẳng tên anh mà không làm anh tức giận hay sao, Hứa Tri Ý lăn lộn trên giường mà cười rồi đột nhiên cô giật mình...không đúng lắm, cô đây là đang giận anh vì đi mà không nói tại sao bây giờ lại cười hạnh phúc thế được, cô phải tức giận mới đúng.

[ Sao chú đi mà không nói với em tiếng nào?, Chẳng lẽ chú không hề để tâm đến em ]

Ba giây

Năm giây

Chưa gì Hứa Tri Ý đã mất kiên nhẫn, cô tập trung nhìn vào màn hình chờ đợi tin nhắn của anh, người đàn ông này sao vẫn còn chưa hồi đáp lại cô, Hứa Tri Ý buồn bã nằm ngửa ra trằn trọc nhìn trần nhà khi đã hai phút trôi qua mà vẫn chưa nhận được hồi đáp của anh.

Hứa Tri Ý hai mắt óng ánh nước, gương mặt tuyệt vọng đến vô cùng, lẽ nào người đàn ông đó thật sự không hề để tâm đến cô sao nay chỉ đơn giản là Khương Từ Diễn thật sự đang bận, phải chắc chắn là anh đang bận nên mới không kịp thời đáp lại tin nhắn của cô, Hứa Tri Ý chỉ có thể tự an ủi bản thân như thế thật ra trong lòng cô đang sợ lắm, liệu lần này anh đi rồi có còn quay lại với cô không.

Ting...Ting

Hứa Tri Ý giật nảy mình ngồi phốc dậy, cầm chặt điện thoại trong tay cuối cùng cũng chờ được rồi.

[ Tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến giấc ngủ của em hơn nữa đây là chuyện đột xuất ]

[ Nhưng...em dậy không thấy chú, em đã buồn lắm, chú đi như thế nếu em nhớ chú...thì phải làm sao ]

Người đàn ông này lẽ nào không nghĩ đến vấn đề này hay sao, chẵng lẽ anh sẽ không có lúc thấy nhớ cô hay sao...Hứa Tri Ý im lặng hai mắt cô sắp rơi lệ thì bên kia Khương Từ Diễn chủ động gửi tin nhắn.

[ Ngoan. Xử lí xong chuyện ở đây tôi sẽ trở lại với em. Sẽ nhanh thôi ]

[ Em muốn chú ngay bây giờ xuất hiện bên cạnh em cơ ]

Hứa Tri Ý rũ mắt xuống, biết khi nào anh mới giải quyết xong chuyện của mình, biết khi nào anh mới trở lại với cô...anh đều không nói rõ, chỉ muốn để cô chờ đợi thôi. Hứa Tri Ý ghét nhất là chờ đợi nhất là chờ đợi anh, cô hơi thấy sợ rồi nếu cô không chờ được anh nếu đột nhiên có biến cố khiến anh không thể trở lại với cô...

[ Nhóc con nghe lời, tôi hứa trong đêm nay sẽ xuất hiện trước mặt em còn bây giờ thì ngoan ngoãn lo học đi nhớ ăn uống đủ bữa ]

[ Chú hứa rồi nhé, chú lớn hơn nên không được nuốt lời với em đâu ]

[ Tôi hứa ]

...

Hứa Tri Ý cả ngày hôm đó cô cứ nhìn lên đồng hồ rồi mong chờ thời gian sẽ trôi qua thật nhanh thật nhanh, chỉ cần đến đêm cô sẽ lại gặp được anh rồi, Khương Từ Diễn đã hứa với cô, anh nhất định sẽ không thất hứa, chỉ cần cô đợi thì chắc chắn sẽ chờ được anh, Hứa Tri Ý cả ngày vui vẻ đi đi lại lại trong nhà miệng không ngừng ngân nga khiến mấy người hầu cũng không kịp thích ứng được, cử chỉ này, dáng vẻ này, hành động này đều giống như mấy thiếu nữ đang yêu, người cảm thấy bất ngờ nhất chính là Hứa Trù, từ bao giờ con gái ông lại trở nên như vậy, từ những lời bàn tán của người hầu Hứa Trù lập tức gọi Hứa Tri Ý xuống nhà, nghiêm túc nói chuyện với cô.

“ Tiểu Ý nói bố biết con đang có chuyện gì vui sao? “

“ Dạ không có...thưa bố “

Hứa Trù chắc chắn cô con gái này đang giấu giếm ông chuyện gì đó, nếu thật sự liên quan đến chuyện nam nữ như lời người hầu nói thì ông nhất định sẽ phải làm rõ, liên quan đến vấn đề này Hứa Trù sẽ không thể im lặng như không có chuyện gì.

“ Tiểu Ý, không được nói dối, nói bố biết có phải là con đang yêu không? “

Hứa Tri Ý bị nói trúng tim đen, cô bất giác khẽ giật mình, gương mặt đen xì có chút sợ không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy, cô không thể nói là cô thật sự đang yêu được, càng không thể nói người đó chính là Khương Từ Diễn, Hứa Tri Ý ấp úng.

“ Làm sao có chuyện đó, bố ơi chỉ là điểm kiểm tra ở trường rất cao, bố biết không điểm lần này sẽ quyết định đến việc tốt nghiệp của con sau này cũng sẽ dựa vào đó mà có thể làm việc ở một hãng sân bay lớn,...nên... nên con mới vui “

“ Hứa Tri Ý nếu để bố biết con nói dối thì đừng trách bố “

“ Con gái không dám...thưa bố “

Tối đến thời khắc mà Hứa Tri Ý trông mong cả ngày cuối cùng cũng sắp đến, từ chiều đến giờ cô đã nhắn cho anh không biết bao nhiêu tin nhắn nhưng người đàn ông câu nào cũng như câu nấy bảo cô phải đợi rồi đợi rằng anh sẽ đến ngay.

Hứa Tri Ý thổn thức khiến bản thân vô hồn, cô đi xuống từng bậc thang một cách chậm rãi chậm rãi đôi mắt cứ lạc ở đâu đó còn miệng thì cứ giữ mãi một nụ cười, Hứa Tri Ý đang tưởn tượng nếu một lát người đàn ông bước vào cô sẽ lao đến ôm lấy anh ngay lập tức, chỉ mới mười mấy tiếng cô đã nhớ anh, nhớ đến phát điên rồi.

“ Cô chủ...cô chủ bên ngoài...bên ngoài có người tìm đến...bọn họ, bọn họ...giết hết vệ sĩ của chúng ta rồi, ông chủ...ông chủ cũng đã bị thương, ngoài kia nguy hiểm lắm cô chủ “

Bà quản gia mồ hôi ướt át chạy đến siết chặt cánh tay của Hứa Tri Ý trong vẻ kinh sợ, trên mặt bà ta còn có máu, Hứa Tri Ý kinh ngạc tay chân cô run rẩy lên đẩy mạnh bà ta chạy nhanh ra bên ngoài, tình cảnh hoảng loạn này, khiến cô càng trở nên sợ hãi hơn, Hứa Tri Ý đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng của bố mình, cô né hết người này đến kẻ khác, xém chút đã bị gậy của kẻ thù đập trùng trong lúc còn đang bần thần không biết làm gì, cô nhớ đến Khương Từ Diễn, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra những ngón tay vì quá run mà gõ nhầm chữ rồi lại xóa rồi lại gõ nhầm, phía bên trái một tiếng nói gào lên bên tai.

“ Con gái, mau trốn đi...Tiểu Ý mau đi khỏi đây “

“ Bố ơi, bố ơi...bọn họ là ai...sao...sao lại “

“ Tiểu Ý nghe lời bố, mau rời khỏi đây mau...bố đã sắp xếp ngưởi bảo hộ con rồi Tiểu Ý theo bọn họ đi đi “

“ Cô chủ chúng ta đi lối này, nhanh lên cô “

Hứa Tri Ý đẩy mấy tên vệ sĩ ra cô chạy thật nhanh về phía bố mình, mặc cho mấy tên vệ sĩ có ngăn cản thế nào, Hứa Tri Ý nhìn thấy cả cơ thể bố mình đầy máu, ông ấy sắp không chịu nổi rồi vậy mà còn lo cho an nguy của cô, Hứa Tri Ý đã mất mẹ lần này cô sẽ không còn là đứa bé năm nào chỉ biết ngồi một chỗ trực tiếp thấy bố mình bị giết nữa, cô đã mất mẹ không thể cũng mất thêm bố nữa. Hứa Tri Ý chạy sắp đến chỗ ông ấy đột ngột một gã đàn ông hung hăn vung cây về phía cô, Hứa Tri Ý vì sợ mà ngồi bịch xuống đất, bao bây cô là những vệ sĩ mà Hứa Trù đã sắp xếp bọn họ đang ngăn cản những sự xâm nhập từ kẻ thù đến cô, Hứa Tri Ý thỏ thẻ trong miệng gọi tên Khương Từ Diễn, cô vội vội vàng vàng gõ chữ gửi tin nhắn cho anh, tại sao anh còn chưa đến nếu anh không mau đến cả cô và bố cô đều sẽ chết...Hứa Tri Ý khóc nức nở tay thì không ngừng gõ chữ trên màn hình, đột ngột cô gào lên.

“ Khương Từ Diễn “

“ Tiểu Ý, mau...chạy...đi...con “

Hứa Tri Ý quay đầu cơ thể bố cô đã ngã xuống, ở ngực trái của ông ấy máu chảy ra như thác, Hứa Trù đến tận lúc sinh từ cũng không quên lo lắng cho con gái mình, bây giờ ông ấy đã không thể bảo vệ được con gái mình nữa bây giờ chỉ còn hy vọng con gái ông cũng sẽ không qua khỏi đêm nay, Hứa Tri Ý bò đến đến một vài bước cũng xém chút bị tấn công, cô gào lên gọi bố mình cùng với những dòng nước mắt kinh sợ.

“ Bố ơi, bố có sao không?...bố ơi làm ơn đừng bỏ rơi con, con không còn ai nữa....bố ơi, Tiểu Ý không còn ai nữa...bố đừng lo Tiểu Ý sẽ đưa bố đến bệnh viện, bố sẽ không sao đâu, bố ơi “

Lúc này tin nhắn cô gửi cho Khương Từ Diễn cũng vô tình gửi đi.

[ Chú ơi...cứu...em...với ]

Thời khắc Hứa Tri Ý phát bệnh, cô ôm đầu mình đau đớn quằn quại trong cơn đau hai mắt cô mơ màng nhưng vẫn thấy được nỗi lo lắng trong đôi mắt của bố mình, ông ấy vẫn không dời mắt khỏi cô, Hứa Tri Ý lăn lộn trên nền đất cô chợt nghe một tiếng động lớn, chính là tiếng súng...đúng là tiếng súng, là Khương Từ Diễn, Khương Từ Diễn đến rồi...

Hứa Tri Ý chau chặt mày đôi mắt cô dời từ từ ra cổng lớn, bóng dáng cao lớn đó là anh thật rồi...

“ Nhóc con, nhóc con tỉnh lại “

Khương Từ Diễn không chỉ đến một mình đằng sau anh chính là lực lượng hùng mạnh anh đưa từ Mạt Thành đến đây, Khương Từ Diễn thông qua người mình để lại ở đây mới biết được Hứa gia gặp nguy hiểm, anh đã cố gắng hết sức rồi nhưng có lẽ cục diện vẫn không có kết quả đẹp, Khương Từ Diễn vội vàng kiểm tra cơ thể của Khương Từ Diễn, sau khi chắc chắn cô không có vết thương nào mới yên tâm thở phào một hơi bên tai tiếng người đàn ông.

“ A Khương....chăm sóc con..n...bé “

Khương Từ Diễn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đi thật nhanh về đến chỗ Hứa Trù, nhìn vào vết thương ở ngực ông ấy, anh liền biết được một sự thật rằng anh đã đến muộn rồi, Khương Từ Diễn bất lực với chính bản thân, một lần nữa anh lại đến trễ, lần này anh đã đánh mất người bạn tri kỉ duy nhất của mình, Khương Từ Diễn cúi rạp đầu, giọng anh khẽ lại.

“ Xin lỗi anh, A Trù đời này tôi nợ anh...A Trù dù có thế nào tôi vẫn muốn là tri kỉ của anh...chúng ta vẫn sẽ là cánh tay phải của nhau. A Trù, tôi có lỗi với anh “

Hứa Trù nặng nề lắc đầu, tay ông ta bấu vào bàn tay của Khương Từ Diễn, từng chữ từng chữ dùng tất cả hơi còn sót lại để có thể nói ra.

“ A Khương, tôi không trách cậu, không phải lỗi của cậu...A Khương, Tiểu Ý c...có...thể giao...cho cậu không...xin...cậu hãy vì tôi...đừng....đ...đừng bỏ rơi con...bé...Tiểu Ý...không..ng...thể một mình, con bé...s...sẽ bị bắt nạt...A Khương, tôi sẽ mang...ơ..n cậu, A Khươ..ng xin đừng...để con bé...con bé một...mình “

Khương Từ Diễn nhíu mày, cơ thể anh cũng đang run rẩy chỉ là anh vẫn luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhìn tri kỉ của mình đứng giữa sự sống và cái chết bản thân lại không thể làm gì, Khương Từ Diễn cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật đáng trách, thật tồi tệ. Anh đặt tay lên thương ở ngực trái của Hứa Trù, gương mặt trở nên nghiêm túc.

“ Tôi hứa với anh A Trù, sau này tôi sẽ chăm sóc cho con bé...sau này tôi sẽ là người giám hộ của con bé, hứa với anh sẽ không để con bé chịu thiệt thòi...sẽ không để bất cứ ai bắt nạt con bé, A Trù yên tâm, A Khương tôi sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ con bé “

Khương Từ Diễn anh là người nói được làm được, đời này anh nhất định sẽ dùng chính mạng mình để bảo vệ Hứa Tri Ý.

Hứa Trù cong môi, khẽ gật đầu một cái rồi bất tỉnh, Khương Từ Diễn trừng trắng mắt tay anh run rẩy sờ đến mũi của Hứa Trù, không còn hơi thở nữa, Hứa Trù thật sự không qua khỏi rồi.

***

Vote! Vote! Vote


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui