Chú Ơi Bố Em Về Rồi

Hứa Tri Ý lại chủ động lao vào lòng anh lần nữa, bàn tay của Khương Từ Diễn ghì chặt eo cô tay kia thì thả lỏng xuống với ánh mắt khắc nghiệt anh liền khiến cô có chút sợ, Hứa Tri Ý khẽ dùng hai ngón tay xoa xoa nơi nhân tâm của anh vì nơi đây đã nhăn đến mức khó coi rồi.

“ Chú đừng giận, sẽ xấu lắm “

Dưới sự ra lệnh bằng mắt của Khương Từ Diễn đám bạn của Hứa Tri Ý bị bọn người Á Khanh tiễn đi nhưng còn chưa bước được bốn bước cô đã nhảy ra ngăn bọn họ lại.

“ Chú à, đây là bạn của em “

Cô vừa nói vừa đặt tay ở ngực mình, mặt hấc cao lên còn hai mắt thì chứ lúc nhắm lúc mở, say khướt.

“ Bạn của em thì sao? “

“ Thì chú không được bắt nạt bạn của em chứ sao nữa? “

Khương Từ Diễn cười khẩy anh vươn tay kéo mạnh cô về phía mình rồi dùng tay quơ quơ ra hiệu mấy người bạn của cô bất đắc dĩ phải bị bọn người Á Khanh ép rời khỏi. Sau đó người đàn ông cũng vác cô lên vai trở về.

Ngồi trong xe, cô nhóc nghịc ngợm hết quấy phá anh lại cứ bấm nút mở rồi đóng cửa sổ còn có ý chọc ghẹo Á Khanh đang lái xe, cô quá quấy phá còn hết lần này đến lần khác muốn đụng chạm vào Á Khanh khiến Khương Từ Diễn tức đến không kiềm chế được cơn thịnh nộ trong mình, anh dùng cà vạt trói chặt cổ tay cô lại còn kèm chặt cơ thê cô trong lòng mình.


Về biệt phủ, Khương Từ Diễn hung hăng vác cô vào nhà, vào đến phòng khách cô nhóc đã vùng vẫy muốn tự mình đứng xuống, anh cũng lạnh lùng đặt cô xuống một bên gằng mắt nhìn cô, anh không biết phải nói gì với cô nhóc này nữa rồi.

Hứa Tri Ý xoay qua xoay lại nhìn qua nhìn lại hồi lâu cô mới phát hiện trên bàn có một bàn cờ tướng đang đánh giở, đây là lúc nãy bọn người Á Khanh đang ngồi chơi thì bị Khương Từ Diễn kéo đi tìm cô về.

Hứa Tri Ý đi thật nhanh đến bàn ngồi xuống, cô chăm chú nhìn bàn cờ không biết có hiểu hay không nhưng thấy hai mắt cứ mở không ra lại khiến Khương Từ Diễn phải thở dài bất lực, anh thật sự bất lực nhưng là bất lực theo cách yêu.

Cô nhóc đưa hai cánh tay mình ra, mè nheo.

“ Chú ơi, cởi cho em đi, em muốn đánh cờ “

“ Nhóc con, quấy đủ rồi “

Hứa Tri Ý thút thít lắc đầu, đôi mắt ấm ức nhìn anh.

“ Không chịu đâu, em muốn đánh cờ, chú ơi đánh cờ với em đi “

Lần đầu anh nhìn thấy người uống say lại còn muốn đánh cờ, người kỳ lạ như thế chắc cũng chỉ có một mình nhóc con nhà anh thôi.

Khương Từ Diễn bất lực đi đến cởi dây trói khỏi tay cô rồi vứt sang một bên, anh cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô nhóc, ngắm nhìn dáng vẻ kỳ lạ của cô. Hứa Tri Ý kéo bàn cờ đến gần hơn sau đó cô di chuyển từng con cờ một cách vô thức tự mình làm mình vui cười, sau đó cô kéo cánh tay người đàn ông đặt vào bàn tay anh một con cờ.

“ Chú ơi, đến chú kìa “

Khương Từ Diễn nhíu mày anh thở ra một hơi rồi đặt đại con cờ xuốn một vị trí lại bất ngờ khiến Hứa Tri Ý nhảy dựng lên cô bật cười sảng khoái, chỉ tay vào ngực anh, ánh mắt say khướt mơ màng cười đến mức rơi cả nước mắt.

“ Chú thua rồi, thua rồi nha “

“ Nhóc con, quấy đủ chưa “

Khương Từ Diễn ghì chặt cô vào lòng mình, đôi mắt anh trở nên có chút dữ tợn nhưng cũng không giấu nổi sự nuông chiều, dịu dàng vốn có của mình dành cho cô. Anh cố gắng trở nên nghiêm khắc để dọa nạt cô nhóc của mình không ngờ lại vô tình khiến cô kinh sợ mà khóc lớn, Hứa Tri Ý ôm mặt khóc nức nở cô còn không dám nhìn vào mắt của anh, cô càng đẩy người đàn ông ra lại càng bị anh ghì chặt hơn, tiếng khóc một lúc một lớn hơn Khương Từ Diễn cuối cùng cũng không chịu được mà đứng phốc lên.


“ Em còn khóc? Là ai không nghe lời hả, em khóc cái gì? Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu rồi “

Hứa Tri Ý giọng ngắt quãng xen lẫn với tiếng khóc của mình, cô cũng giận dữ nghiêng nghiêng ngả ngả đứng lên mặt đối mặt với người đàn ông, hai tay cô chống ở eo ưỡn mạnh người hai mắt cũng hơi trừng lên.

“ Chú hung dữ với em làm gì. Chú ra ngoài uống rượu được tại sao em lại không được? “

Hứa Tri Ý vẫn còn nhớ đêm đó người đàn ông này uống say ở bên ngoài trở về làm nũng với cô khiến cô không cầm lòng được mà làm chuyện đó cho anh, bây giờ cô cũng chỉ uống một chút rượu thì tại tức giận, hung dữ với cô, Hứa Tri Ý nói xong cơ thể liền lả đi rơi vào vòng tay anh. Khương Từ Diễn bế lấy cô lên phòng, dáng vẻ say sỉn của cô nhóc lại lần nữa làm anh bất ngờ về cô hơn.

Người đàn ông ngồi bên giường, vuốt nhè nhẹ qua từng nơi trên gương mặt đó khóe miệng khẽ nhếch lên, Khương Từ Diễn cũng không ngờ được người đàn ông vốn lãnh khốc, lạnh lùng như mình cũng phải có lúc bất bại dưới tay của Hứa Tri Ý.

“ Chú ơi…Khương Từ Diễn à “

Hứa Tri Ý cựa mình trong vô thức nắm trúng lấy bàn tay anh đặt dưới gì má mình, miệng cô khẽ chóp chép đáng yêu.



“ Chú ơi, đầu của em bị làm sao rồi, đau quá “

Khương Từ Diễn nhăn mày ngồi ở sofa nhìn đến, anh rõ là có chút đau lòng những vẫn tỏ ra lạnh nhạt mà nói đến.


“ Có sức uống rượu thì có sức đau, đừng có than “

Hứa Tri Ý mè nheo nhìn đến anh, hai mắt cô chớp chớp tỏ vẻ đáng thương, cô lặng lẽ rời giường đi đến chỗ người đàn ông, thút thít vào tiếng muốn gây sự chú ý từ anh rồi ngồi lên đùi Khương Từ Diễn, hai tay choàng lấy ôm chặt cổ anh.

“ Chú, chú đừng giận em nữa, đầu em đau quá “

Khương Từ Diễn vẫn là không nỡ mà nhướng mày nhìn cô, anh khẽ xoa xoa đỉnh đầu cô nhóc, đôi mắt cũng dịu dàng đi rất nhiều, một tay ôm chặt eo cô tay kia cứ xoa xoa như thế, Hứa Tri Ý ngã đầu lên ngực anh cô khẽ cười, cô biết rõ là Khương Từ Diễn sẽ không giận cô được quá một phút đâu mà.

“ Đỡ hơn chưa? “

“ Ừm…em đói rồi “

Khương Từ Diễn thở dài bất lực.

***

Vote! Vote! Vote


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận