Chú Ơi Bố Em Về Rồi

“ Mắt của tôi? “

Khương Từ Diễn một tay chống ở cửa tay kia đặt ở một bên đầu gối mình, gương mặt anh sắc lạnh, một bên áo sơ mi bị hở ra thứ khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt vô thần đó, nó như một đôi mắt chết. Khương Từ Diễn đẩy mạnh y tá ra, anh tự mình tiến lên phía trước lại vô tình vấp phải một góc tường xém thì ngã, Hứa Tri Ý hoảng loạn chạy đến, cô hơi run rẩy đỡ lấy anh, giọng cố gắng giấu đi sự bối rối.

“ Chú, cẩn thận “

Khương Từ Diễn lúc này mới tin vào sự thật rằng đôi mắt của anh đã không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn một màn đêm mờ ảo khó lắm mới thấy được một tia ánh sáng yếu ớt thoáng qua, Khương Từ Diễn nhất thời bần thần anh đẩy cô nhóc ra sau vài bước rồi tự mình tiến về phía trước hai tay cũng theo đó mà quơ quơ mò đường, đi đến khi đụng vào dãy ghế chờ anh mới vô lực khụy xuống ngồi lên ghế.

Hứa Tri Ý lại chạy đến, hai mắt cô ửng đỏ lên, lệ đã rơi xuống nếu là cô cô chắc chắn sẽ đau lòng đến chết, con người sống nhờ vào đôi mắt mất đi rồi thì cuộc đời chẳng khác gì chết đi, cô lại không muốn Khương Từ Diễn có suy nghĩ tiêu cực vào lúc này nên dù bây giờ vô cùng đau buồn cho anh nhưng vẫn phải cố gắng trấn an anh. Khương Từ Diễn người đàn ông này mạnh mẽ, lãnh khốc, kiêu ngạo bao nhiêu bây giờ không thể vì mất đi đôi mắt ấy mà trở nên yếu đuối, hèn mọn.

“ Chú, mắt của chú chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi chỉ cần dưỡng bệnh tốt thì sẽ mau chóng nhìn thấy lại mà, đúng không bác sĩ? “

Bác sĩ nhìn cô sau khi nhận được ánh mắt nhấp nháy của cô, ông ta mới âm ừ phối hợp.

“ Đúng, chỉ cần thời gian này anh dưỡng bệnh tốt thì mắt sẽ sớm khỏe lại “

“ Chú nghe thấy chưa? Không sao đâu mà chỉ một thời gian thôi “

Khương Từ Diễn đột nhiên cười khẩy một tiếng, anh lại nhẹ nhàng đẩy tay cô ra khỏi mình, giọng trở nên nặng nề, lạnh lẽo.

“ Em nghĩ tôi sẽ vì không nhìn thấy mà tiêu cực?. Yên tâm tôi sẽ không tự làm tổn hại bản thân mình, chỉ là…đột nhiên không nhìn thấy nữa tôi cảm giác bản thân mình thật vô dụng đến đi cũng đi không xong “


Hứa Tri Ý lắc lắc đầu, cô lại nắm chặt lấy tay anh, lần này cô sẽ không để anh đẩy mình ra nữa.

“ Chú không vô dụng, chú vẫn luôn là người hùng của em. Chú đừng suy nghĩ bản thân như thế nữa, thời gian này em sẽ chăm sóc cho chú, sẽ sớm giúp chú lấy lại ánh sáng “

Bọn người Á Khanh bây giờ mới tìm đến khi bọn họ nhìn dáng vẻ của hai người liền trở nên nghi hoặc, Á Khanh đi thật khẽ tiến lại gần Khương Từ Diễn, nhìn vào đôi mắt bất động ấy hắn cũng ngỡ ngàng đến trừng trắng hai mắt lên, sau đó nhìn sang ba người còn lại, dấy lên một nổi đau thương. Á Khanh cố gắng kiềm chế cảm xúc, mặc dù bây giờ Khương Từ Diễn không thể nhìn thấy nhưng hắn vẫn luôn cúi đầu trước anh.

“ Khương gia, bọn người đó đều đã bị mang về căn cứ, chúng tôi sẽ rất nhanh điều tra ra người đứng sau “

“ Được rồi, về nhà “: Khương Từ Diễn khó khăn đứng lên, giọng anh lành lạnh.



“ Chú, chúng ta ăn chút gì nhé? “

Hứa Tri Ý cố gắng ngượng cười, cô vừa nói vừa kéo lấy cánh tay anh làm nũng nhưng lần này không giống như những lần trước đây, Khương Từ Diễn không trả lời anh chỉ lắc đầu cho qua rồi tự mình dò đường lên tầng.

Hứa Tri Ý xém chút đã khóc thành tiếng, anh chưa bao giờ như vậy với cô dù có giận đến đâu cũng sẽ không như vậy với cô, lần này thật sự khiến người đàn ông thay đổi, anh so với trước đây càng lạnh lùng hơn nữa.

Hứa Tri Ý lau qua nước mắt trên gò mà mình, cô quay sang bốn người đàn ông.

“ Nấu một vài món nhẹ đi, tôi sẽ cùng anh ấy ăn “

Á Siêu gật đầu rồi nhanh chóng đi nhanh vào căn bếp còn những người khác cũng việc ai nấy làm.

Hứa Tri Ý khẽ mở cửa phòng, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ cái đền ngủ nhỏ, Khương Từ Diễn thì nằm co trên giường không một mảnh chăn đến cửa sổ cũng chưa được đóng, tim cô chợt nhói lại. Hứa Tri Ý đi đến khẽ đóng cửa sổ, rồi cô đi lại ngồi bên giường, dịu dàng vuốt qua gương mặt anh, hai mắt Khương Từ Diễn mở ra nhưng lại vô thần, vô hồn.

“ Chú, em giúp chú thay quần áo nhé rồi chúng ta cùng ăn được không? Em đói quá nhưng em không muốn ăn một mình “

Hứa Tri Ý nói rồi khẽ hôn lên trán anh, nụ hôn cô thật lâu nhưng đổi lại cũng chỉ là sự thản nhiên của Khương Từ Diễn phải thật lâu sau anh mới ngồi dậy ngã lưng ra giường rồi gật đầu. Hứa Tri Ý cười tươi ôm lấy người đàn ông.

Cô đỡ lấy anh đi vào nhà vệ sinh chọn cho anh một bộ đồ ngủ màu xám, giúp anh xả nước ấm vào bồn chuẩn bị đầy đủ xà phòng tắm và cả nến thơm, đến khi Khương Từ Diễn ngâm trong bồn rồi cô mới yên tâm trở ra.

Hứa Tri Ý đứng ở bên ngoài nhìn qua khe hở, mắt cô lần nữa đỏ ửng lên nhưng lần này cô không thể để bản thân rơi nước mắt nữa nếu bây giờ đến cả cô cũng không kiềm được cảm xúc mình thì còn ai có thể làm động lực cổ vũ cho anh đây, Khương Từ Diễn không nói, không kêu than nhưng cô biết trong lòng anh đang rất hỗn loạn, thời gian này không thể bỏ mặt anh càng không thể để anh tiêu cực.


“ Em đâu rồi? nhóc con “

“ Em ở đây “

“ Em vừa đi đâu? “

Hứa Tri Ý ngồi xuống bên bồn tắm, cô nắm lấy bàn tay người đàn ông nâng lên giúp anh dùng bông tắm kì cọ vừa nói.

“ Em đi lấy quần áo cho em, đợi chú tắm xong em cũng tắm rồi chúng ta sẽ cùng ăn “

“ Sao em không cùng vào đây tắm với tôi? “

Hứa Tri Ý ngỡ ngàng một chút, rồi cô cười mỉm lặng lẽ đứng lên cởi bỏ quần áo mình, xong xuôi hết thì nhẹ nhàng ngồi vào bồn đối diện với anh, cô không phải sợ gì nữa vì cơ thể này nơi nào Khương Từ Diễn anh cũng nhìn qua cũng chạm qua hết rồi, hơn nữa là anh thì cô càng không phải sợ.

“ Vậy em cùng chú tắm “

Khóe môi Khương Từ Diễn cong lên, anh ngã người ra sau một chút tuy đôi mắt vẫn không còn nhìn thấy được nhưng anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hiện tại của cô nhóc nhà anh là thế nào.

Chắc chắc là đang xấu hổ đến đỏ ửng mặt lên.

Hứa Tri Ý rón rén tiến gần hơn về phía người đàn ông đến khi đã cảm nhận được rõ hơi thở của anh, Khương Từ Diễn không nói một lời vươn tay siết lấy eo cô vào lòng mình, những ngón tay khe khẽ lả lướt trên da thịt cô, rồi anh ngã xuống bên tai nói lời thủ thỉ.

“ Sao thế, em chỉ định ngâm nước như thế à? “

“ Em…”


Hứa Tri Ý thật sự bị anh làm cho ngượng đến đỏ bừng cả mặt lên, cô ấp a ấp úng không nói được một câu đàng hoàng, cơ thể cũng vì sự đụng chạm của anh mà rùng mình. Khương Từ Diễn đang dùng chính tay mình kỳ cọ cho cô, nơi nào trên cơ thể anh cũng có thể lần mò chạm đến, gương mặt người đàn ông tuy không thể hiện rõ nhưng thông qua hơi thở của anh có thể chắc chắn được anh đang rất cố gắng kiềm chế bản thân mình, sau đó cũng chỉ có mỗi anh lên tiếng.

“ Được rồi, đừng ngâm nước lâu quá “

“ Vậy chú cũng đừng ngâm lâu “

Hứa Tri Ý dứt lời cô đứng phốc dậy hối hối hả hả bước ra khỏi bồn tắm, vội vàng lau khô người rồi mặc bộ đồ ngủ đã chuẩn bị lúc nãy vào, sau đó cô cũng đữo lấy anh đứng dậy giúp anh lau người lau tóc, bây giờ đến cả việc mặc quần áo của Khương Từ Diễn cũng do cô phụ trách nếu để anh có thể tự mình lo liệu cho bản thân thì phải đợi ít nhất một thời gian để Khương Từ Diễn có thể thích ứng được với chuyện bản thân không thể nhìn thấy.



Cốc…cốc…cốc

“ Khương gia, tôi mang đồ ăn lên đây “

“ Mang vào đi “

***

Vote! Vote! Vote


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận