Hứa Tri Ý cười lên rồi nhào vào lòng anh, nghĩ đến đêm qua có sợ hãi cũng có hạnh phúc nếu không phải vì thứ thuốc đó khiến Khương Từ Diễn mất khống chế thì hai người đã có một trải nghiệm đẹp rồi, tiếc là lần đầu tiên của cô lại khiến chính cô cảm thấy sợ hãi nhưng khi nghĩ đến bản thân bây giờ đã hoàn toàn trở thành người của Khương Từ Diễn, cô thật sự không nổi sự hạnh phúc của mình.
Khương Từ Diễn khẽ hôn lên tóc cô, đến tận bây giờ anh vẫn còn cảm nhận được tim mình đau thắt lại.
“ Nhóc con, thiệt thòi cho em rồi “
“ Không thiệt,…chú ơi…em muốn…sin…sin…sinh con cho chú “
Khương Từ Diễn nhíu mày, tay anh khẽ siết chặt những ngón tay cô, khiến Hứa Tri Ý bất giác rùng mình, lẽ nào cô lại nói sai rồi…cũng đúng thôi sao cô lại nói như thế được, hai người cũng chỉ mới xảy ra có một lần sao chưa gì cô đã đòi hỏi rồi, Hứa Tri Ý liền cúi đầu cô bất giác thấy sợ hãi, cô sai rồi thật sự đã nói sai rồi.
Khương Từ Diễn cất giọng khàn đặc: “ Em vừa nói gì? “
“ Khô…ng, không có…em chỉ…chỉ buộ…c…buộc miệng thôi “
Cô lại nói lắp rồi lần này là vì quá sợ mà nói lắp, Hứa Tri Ý lặng lẽ rụt tay lại bây giờ cô thậm chí còn không dám nhìn thằng vào mắt Khương Từ Diễn. Nhưng cô sai ở đâu chứ, hai người cũng đã xảy ra chuyện đó cô cũng có quyền được đòi hỏi còn gì, hơn nữa hai người yêu nhau chẳng phải cũng nên có một kết quả đẹp hay sao hay chỉ đơn giản là ở hiện tại vậy tương lai của cô sẽ thế nào đây.
Hứa Tri Ý không nhận ra, Khương Từ Diễn cũng đang run rẩy, cô không hề biết anh đang nở một nụ cười mãn nguyện đến mức nào, có vẻ anh cũng đã chờ đợi câu nói này từ lâu, Khương Từ Diễn cất giọng thật khẽ chỉ đủ cho cô và anh nghe thấy.
“ Nhóc con,…cưới nhé “
“ Hả…”
Cô vừa mới nghe thấy gì vậy, người đàn ông này vừa nói với cô rằng ‘ nhóc con, cưới nhé ‘ nghĩa là anh cũng có suy nghĩ giống hệt cô. Hứa Tri Ý ngẩng người hồi lâu, cô còn nghĩ bản thân đang nằm mơ hay là vì bị bệnh nên hai tai mới loãng rồi nghe nhầm rồi chăng. Hứa Tri Ý nhoài người về phía anh, bây giờ cô càng nhớ lại câu nói của Khương Từ Diễn càng run lên bần bật, Hứa Tri Ý ậm ậm ừ ừ.
“ Chú…ch…ú nói…nói…cư…ới…cưới nhé sao, nói với…em…hả “
“ Sao thế, em không muốn gả cho tôi? “
Hứa Tri Ý sung sướng tột độ, cô chỉ muốn nhảu dựng lên nhưng cơ thể còn quá đâu nên cô không tài nào thể hiện hết sự hạnh phúc ngập tràn bây giờ của mình. Hứa Tri Ý cười đến không còn khống chế được bản thân, cô lao vào ôm lấy người đàn ông, nói thật to bên tai anh.
“ Em muốn, đương nhiên là rất muốn, chú ơi em muốn gả cho chú “
Người đàn ông cũng cười rạng rỡ, anh hôn lên tóc cô còn âu yếm vuốt ve tấm lưng đang run lên bần bật của cô nhóc, bây giờ niềm hạnh phúc của cả hai đang hòa vào nhau khiến bọn họ vui đến ngạt thở, là một niềm vui vô tận, khó có gì diễn tả được.
“ Chú ơi, cảm ơn chú đã đồng ý cưới em nhé “
Khương Từ Diễn khẽ búng đầu mùi cô, anh nuông chiều.
“ Vẫn còn gọi chú sao? “
Hứa Tri Ý chợt nhướng mày, từ trước đến nay cô gọi anh như thế đã quen miệng rồi bây giờ chẳng lẽ đến lúc cả hai kết hôn rồi vẫn còn gọi chú thì đúng là kỳ quá, Hứa Tri Ý chớp chớp mắt vậy cô nên gọi anh như nào đây.
“ A…Diễn, A Diễn, em gọi như thế…có được không? “
Khương Từ Diễn bật cười: “ Em muốn gọi thế nào thì gọi thế đấy “
“ A Diễn…”
Cả hai lại ôm lấy nhau một lần nữa, lần này cái ôm chặt hơn, ấm áp hơn khiến cả hai người chỉ muốn ôm lấy nhau như thế mãi.
Cuối cùng Hứa Tri Ý cũng không phải lo lắng, bận tâm cho tương lai của mình nữa rồi, cô chỉ còn mỗi người đàn ông này vậy nên cô luôn nghĩ tương lai muốn là gì đó của anh, một thân phận khiến cô cả đời sống mà không phải lo sợ hay suy nghĩ khi ở bên cạnh anh. Chỉ khi nào có được thân phận này Hứa Tri Ý mới có thể vô lo vô nghĩ mà sống.
Cốc…Cốc…Cốc
Hứa Tri Ý nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài sau khi được Khương Từ Diễn cho phép người bên ngoài cũng nhanh chóng đi vào.
Là Á Minh, hắn có vẻ khẩn trương trên gương mặt còn rất vui mừng.
“ Khương gia, đã tìm thấy giác mạc phù hợp với ngài rồi, ngài sắp có thể nhìn thấy lại được rồi “
“ Thật không? Tìm được rồi? “: Hứa Tri Ý cũng trở nên khẩn trương.
Cô vui còn hơn cả Á Minh khi nghe thấy điều này, sau khi Khương Từ Diễn không thể nhìn thấy được nữa mấy người bọn họ đã bàn tính với nhau về chuyện này, dùng thân phận của anh để tìm đến tất cả các bệnh viện ở Mạt Thành chỉ vì muốn sớm có thể tìm ra giác mạc phù hợp để ghép cho anh, cuối cùng cũng tìm ra rồi.
“ Giác mạc đó có tốt không? Không có vấn đề gì phát sinh đó chứ? “
Hứa Tri Ý nắm chặt tay Khương Từ Diễn, sự vui mừng của cô khiến cô và cả anh đều đang run lên. Khương Từ Diễn anh cũng đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.
“ Giác mạc rất tốt, đã kiểm tra rồi thị lực 10/10, không có vấn đề gì cả. Khương gia anh muốn khi nào thì phẫu thuật? “
Khương Từ Diễn im lặng năm giây rồi đáp: “ Ngày mai “
Hứa Tri Ý khẽ níu bàn tay anh, cô không nghĩ Khương Từ Diễn sẽ quyết định nhanh thế phẫu thuật ghép giác mạc đâu phải nói là làm được, anh ít nhất cũng phải kiểm tra sức khỏe mọi thứ chứ.
“ A Diễn, có phải hơi nhanh không? “
“ Không nhanh, nói với bên bệnh viện đó ngày mai tôi sẽ làm phẫu thuật “
“ Tôi rõ rồi, Khương gia “
Á Minh rời đi, không nghe thấy Hứa Tri Ý nói một lời, anh liền khẽ nhéo lấy da thịt cô: “ Sao thế? Em lo cái gì? “
“ Chỉ là có chút sợ, phẫu thuật ghép giác mạc cũng không phải là phẫu thuật nhỏ “
Người đàn ông khẽ cười, sau đó anh cũng chỉ ôm lấy cô mà không ai nói thêm một lời nào nữa.
…
Rất nhanh cuộc phẫu thuật ghép giác mạc cũng được chuẩn bị, chỉ còn hai tiếng nữa thôi Khương Từ Diễn sẽ được đưa vào căn phòng phẫu thuật đó, Hứa Tri Ý mặc dù cũng đang đau nhưng cô lại thấy lo lắng cho anh nhiều hơn mặc cho Khương Từ Diễn có ngăn cản thế nào cô cũng quyết tâm tìm đến bệnh viện vì sợ sẽ khiến anh tức giận mà không dám để cho ai nói với anh điều này, Hứa Tri Ý đứng ở bên ngoài nhìn vào bác sĩ đang nói rõ quá trình phẫu thuật cũng như những gì xảy ra sau khi trải qua phẫu thuật với anh, cô đều nghe thấy rõ, trong lòng bồn chồn không thôi.
“ Nhanh chóng bắt đầu đi, không cần phải nói với tôi những điều này “
Khương Từ Diễn lạnh lùng, bây giờ anh chỉ muốn thật nhanh có thể lấy lại được ánh sáng của mình, Khương Từ Diễn vẫn luôn cảm thấy bức bối với đôi mắt có như không có này, một người đàn ông như anh nói thật ra rất khó sẽ chấp nhận được chuyện trở thành một người mù, Khương Từ Diễn một là tự phế chính mình hai là chấp nhận làm một người bình thường.
Ai cũng biết Khương Từ Diễn là người đàn ông thế nào, người đàn ông nắm trong tay quyền lực của cả một vùng sao có thể sống cả đời trong bóng tối, chỉ mỗi việc đi lại cũng phải nhờ cậy vào người khác.
“ Được, tôi sẽ đi chuyển bị mọi thứ “
Bác sĩ nói xong là rời đi ngay, trong căn phòng chỉ còn Khương TỪ Diễn và bốn tên đàn ông, bọn họ không nói gì chỉ nhìn nhau mãi như thế.
Hai tiếng trôi qua
Cuộc phẫu thuật đã kết thúc, lúc này Hứa Tri Ý mới chịu lộ diện, cô đứng ngay bên ngoài cửa phòng phẫu thuật cùng với bọn người Á Khanh. Chiếc băng ca được đẩy ra cùng với đội ngũ y bác sĩ, có vẻ mọi việc đều rất thuật lợi.
Hứa Tri Ý đi đến ngăn cản bác sĩ chính của ca phẫu thuật lại.
“ Bác sĩ, thế nào rồi, mắt của anh ấy? “
“ Ca phẫu thuật thành công rồi, không lâu nữa bệnh nhên sẽ nhìn thấy lại được “
Mấy người bọn họ nhìn nhau thở một hơi nhẹ nhõm, Hứa Tri Ý âm thâm đi sát vào bên băng ca, người đàn ông của cô vẫn còn đang hôn mê, Hứa Tri Ý vui mừng đến mức không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt cô thế mà lại rơi rồi, Hứa Tri Ý biết rõ ngày anh có lại được ánh sáng sẽ không xa cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, nó không lâu như cô đã nghĩ.
Hứa Tri Ý ngồi bên giường bệnh nắm chặt lấy tay người đàn ông, đứng ở góc phòng là bốn tên đàn ông, bọn họ đã không màng đến những công việc của mình chỉ vì muốn chứng kiến thời khắc Khương Từ Diễn có thể nhìn thấy lại được tất cả.
Đến gần tối Khương Từ Diễn mới tỉnh lại, hiện tại anh vẫn chưa thể tháo băng ở mắt, vừa tỉnh lại Khương Từ Diễn đã bất giác siết lấy những ngón tay của Hứa Tri Ý vì cơn ập đến sau vài giây anh mới lấy lại được tinh thần, biết người đang nắm tay mình chính là cô, Khương Từ Diễn cất giọng.
“ Đã nói em phải ở nhà nghĩ ngơi mà “
“ Em lo cho anh mà, em không thấy đau nữa, bác sĩ chỉ nói em hạn chế đi lại chứ đâu có cấm em đi lại.
Khương Từ Diễn không tài nào nói được lại với cô nhóc này, sự cứng đầu của cô không phải là anh không biết, đây cũng đâu phải lần một lần hai cô làm trái ý anh. Khương Từ Diễn im lặng vài giây anh khẽ chạm tay lên nơi mắt mình, khóe miệng bất giác cong lên, sau những ngày tháng sống trong bóng đêm, sinh hoạt khó khăn cuối cùng cũng đến lúc anh có thể nhìn thấy lại được tất cả. Quan trọng hơn là lại được nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Tri Ý, anh đã gần như quên mất gương mặt của cô trông thế nào rồi.
“ Đã ăn uống gì chưa? “
Hứa Tri Ý quay đầu nhìn bốn tên đàn ông, cô thầm lắc đầu ra hiệu cho bọn họ rồi nhanh chóng đáp anh.
“ Ăn rồi,…em đói quá nên đã ăn trước một bát mỳ đậu rồi “