Chú Ơi Đừng Mà FULL


Tiêu Điểm Điềm giật mình muốn rụt tay lại, nhưng bàn tay người đàn ông chỉ dùng một chút lực, cô đã không có cách nào để di chuyển.
Hơi nóng từ vật đàn ông của hắn truyền tới làm lòng bàn tay cô nóng ran, tình huống xấu hổ như thế này Tiêu Điểm Điềm chưa từng trải qua trong đời.

Cô gái nhỏ trừng mắt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ kia một cái, chỉ đổi lại một tiếng cười càng thêm càn rỡ của hắn.
- Bảo bối, anh khó chịu!
- Anh đừng làm loạn! Còn đang ở trong bệnh viện đấy!
Ngụy Chính Thần dường như chỉ chờ có câu này, cánh tay khỏe khoắn vòng qua eo cô, bế bổng Tiêu Điểm Điềm lên.
- Á!
Cô gái nhỏ kêu khẽ một tiếng, vội vã tách hai chân ra, chống đầu gối ở hai bên sườn eo của hắn, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến vết thương vừa mới bôi thuốc không lâu.
- Thần! Anh làm gì vậy! Nếu anh mà dám làm vết thương nứt ra, sau này đừng hòng trèo lên giường em!
Bàn tay đang ép cô nắm lấy nơi xấu hổ kia cuối cùng cũng chịu buông ra, Tiêu Điểm Điềm vội vàng rụt tay lại.


Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hai bàn tay to lớn của người đàn ông đã phủ lên mông cô, bóp mạnh hai cái đầy sắc tình.
Cô gái nhỏ vừa hốt hoảng vừa ngại ngùng, giọng nói gần như nức nở.
- Đừng mà! Em không muốn làm ở đây đâu, sẽ có người thấy mất!
Người đàn ông ôm sát thiên hạ vào trong lòng.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, để hai cánh tay trắng nõn của cô vòng quanh cố hắn.

Hơi thở ấm áp gần sát bên tai, trong giọng nói mang theo ý cười.
- Làm sao anh có thể để người khác thấy dáng vẻ quyến rũ này của em chứ? Bảo bối, mau nhìn xung quanh xem.
Không biết từ lúc nào, những tấm cửa kính trong suốt xung quanh phòng bệnh đã đổi màu, chỉ nhìn bằng mắt thường có thể thấy được bề mặt của nó trở nên nham nhám, ánh sáng bên ngoài hành lang không thể hắt vào được dù chỉ một tia.
Đúng lúc này, Tiêu Điểm Điềm nhìn thấy một bóng người lướt qua khung cửa.
- Từ Khiêm!
- Á!
Tiêu Điềm Điềm vội vã dùng tay che lại miệng hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng sợ, tình huống lúc này, sao hắn có thể gây sự chú ý như thế!
Trong căn phòng là hình ảnh một cặp nam nữ đang quấn quýt lấy nhau.

Người đàn ông toàn thân trần trụi, chỉ để lộ ra đường cong cánh tay và bắp chân khỏe khoắn, tấm lưng phô bày trong không khí tràn đầy vết sẹo ngang dọc rợn người.

Mà trong lòng hắn là thân thể nhỏ xinh của một cô gái, mái tóc dài xõa tung sau lưng, cổ áo sơ mi đã mở ra ba cúc, lấp ló sau lớp áo là xương quai xanh tuyệt đẹp và bầu ngực cong vút đẫy đà.
Phần thân dưới của hai người dán sát vào nhau, làn váy của cô gái xòe ra che đi phong cảnh bí mật của cả hai, nhưng tư thế ám muội như thế này không cần đoán cũng biết là chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài phòng bệnh, Từ Khiêm dường như nghe được tiếng gọi, nhưng hắn ta chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua khung cửa trong suốt mà không hề dừng lại, tựa như chẳng hề nhìn thấy một cảnh tượng 18+ nào đó.
Hắn lắc lắc đầu, sau đó nhấc chân rời đi.
Tiêu Điểm Điểm quan sát mọi chuyện qua sự phản chiếu của cửa kính, cô ngạc nhiên mở to mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngụy Chính Thần xoa nắn vành tai trắng nõn của cô, phát ra một tiếng cười thật khẽ.
- Không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, bảo bối yên tâm rồi chứ?
Cửa kính cường lực một chiều vốn là để bảo đảm tính riêng tư và an toàn, không thể ngờ được lúc này lại có một công dụng tuyệt vời như thế.

Người bên trong có thể nhìn ra ngoài, trong khi người bên ngoài lại không thể nhìn vào bên trong.
Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Điểm Điềm vẫn không thể chấp nhận việc bản thân đang làm chuyện xấu hổ này trước mắt bao người, kể cả khi người khác không thấy đi chăng nữa.
- Em không muốn...!Ưm...!Ưm...Buông em ra!
Không để cô gái nhỏ phàn nàn thêm nữa, người đàn ông cúi đầu cướp lấy đôi môi đỏ mọng của cô, trằn trọc liếm mút.
Hơi thở nam tính chiếm lấy toàn bộ giác quan của cô, ngực cô đè lên vòm ngực cường tráng của người đàn ông.

Áo sơ mi trên người đã cởi hết cúc, Ngụy Chính Thân luồn tay ra phía sau lưng cô, dùng ngón tay gạt khuy áo ngực của cô ra, để nửa thân trên trần trụi của cô gái hoàn toàn áp sát vào hắn.
Hắn xấu xa dùng lồng ngực mình ma sát với đôi nhũ hoa đẫy đà của cô.

Hai đầu vú đỏ ửng nổi lên trên bầu ngực trắng như tuyết, chúng cọ xát với thân thể người đàn ông mang đến khoái cảm ngứa ngáy tê dại.

Cơn ngứa làm toàn thân Tiêu Điềm Điềm vừa sướng vừa khó chịu.


Cô khẽ hé môi, ngâm lên những tiếng rên rỉ quyến rũ.
"A...!ưm...a...!ngứa ...!khó chịu quá...”
"Tiểu yêu tinh..."
Người đàn ông khẽ thì thầm, hơi thở nóng rẫy phả lên đỉnh bầu ngực tròn trịa khiến cô gái nhỏ không kìm được run rẩy.

Ngụy Chính Thần cúi đầu, há miệng ngậm lấy một bên đầu vú, khoang miệng nóng bỏng và đầu lưỡi xảo quyệt khiến Tiêu Điềm Điềm phải nộp vũ khí đầu hàng.
Cô ưỡn cong người về phía trước, giống như muốn đẩy ngực mình càng sâu vào trong miệng hắn.

Bàn tay nhỏ nhắn lùa vào mái tóc ngắn cũn của người đàn ông, vòng eo mảnh mai cũng chậm rãi lắc lư, tư thế quyến rũ hệt như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Cô mở to đôi mắt mờ sương, hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm mà hắn mang lại.
- Thần...bên kia cũng muốn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận