Chú Ơi Đừng Mà FULL


Đến khi hai người xuất hiện trong bữa tiệc, kim đồng hồ đã chỉ tám giờ.
Đám thuộc hạ không dám trêu đùa ngay trước mặt lão đại, nhưng ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người và nụ cười đầy thâm ý kia cũng đủ để cô gái nhỏ không có mặt mũi gặp người.
Ngụy Chính Thần thì nào có biết ngại ngùng là gì, hắn dắt tay cô gái nhỏ đến ngồi trên ghế chủ vị, lười biếng phất tay.
- Cứ thoải mái đi, không cần phải rụt rè trước mặt gia!
Mọi người nghe thấy thế thì ồn ào cười đùa, không khí khôi phục lại vẻ náo nhiệt ban đầu.

Ngụy Chính Thần sai người mang thức ăn nóng tới, chọn những món cô gái nhỏ thích ăn để đút cho cô.
Đám đường chủ dù đang ăn nhậu tưng bừng vẫn không quên chú ý tình huống bên này, thấy hành động của hắn, bọn họ không khỏi đánh mắt nhìn nhau.

Vẫn là Đông đường chủ đứng lên trước.

Hắn cầm theo một ly rượu đi đến trước mặt Ngụy Chính Thần, cười nói.
- Bang chủ, chúc mừng ngài thương thế khôi phục, Hắc Long Bang ngày càng lớn mạnh, thuộc hạ xin được tính ngày một ly!
Ngụy Chính Thần gật gật đầu, cầm ly rượu của mình chạm cốc với hắn, sau đó một hơi uống sạch.

Thấy hắn sảng khoái như thế, đám thuộc hạ đều cao hứng vô cùng.

Tây đường chủ cũng cầm ly rượu tiến lên, nụ cười ấm áp như gió xuân, hắn chính là kẻ được mệnh danh là Tiếu Diện Hổ, mặt cười tâm hắc.

- Đông ca đã chúc mừng sự nghiệp của ngài, thuộc hạ cũng không lặp lại nữa.

Xin chúc ngài và phu nhân ân ái không rời, sớm sinh quý tử!
Ngụy Chính Thần liếc hắn một cái, Tây đường chủ vẫn giữ vững nụ cười.

Câu này của hắn không thể không nói là có mục đích quá rõ ràng, muốn thử thái độ của Ngụy Chính Thần với Tiêu Điểm Điềm đây mà.
Hai người mắt đối mắt trong mấy giây, không khí hơi căng thẳng, những người khác cũng bất giác nín thở, chờ đợi phản ứng của bang chủ.
Ngụy Chính Thần thu lại ánh nhìn lạnh lẽo.

Hắn đột nhiên cười, sau đó dắt Tiêu Điểm Điềm đứng dậy từ trên ghế.
- Nhân cơ hội các anh em tụ tập đông đủ tại đây, gia có một chuyện muốn tuyên bố.
Ngụy Chính Thần nhìn đám người một lượt, thần sắc trên mặt mỗi người đều trở nên nghiêm túc.
- Từ bây giờ trở đi, cô gái đang đứng bên cạnh gia không còn là tiểu thư của Hắc Long Bang nữa.
Tất cả đều chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Ngay cả Tiêu Điểm Điềm cũng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
- Cô ấy chính là chị dâu của mấy người!
Một lát yên lặng ngắn ngủi, kế đó là tiếng hoan hô vang trời.
Ngụy Chính Thần nhẹ nhàng nâng bàn tay của cô lên, sau đó từ từ cúi người xuống, trân trọng đặt lên đó một nụ hôn.

Ánh mắt mọi người không thể khống chế mà dồn về phía này, rõ ràng trông thấy vết sẹo dữ tợn nằm chễm chệ trên mu bàn tay trắng nõn của cô gái.

Bàn tay ấy xinh đẹp đến như thế, bây giờ lại bị vết sẹo này phá hỏng.
Nhớ đến lời đồn lan truyền trong bang gần đây, lúc này cuối cùng cũng đã được chứng thực.

Tiêu tiểu thư mà bọn họ trông coi từ nhỏ, tính tình mềm mại hòa đồng, vậy mà có thể không chút sợ hãi hy sinh bản thân vì bang chủ.

Cũng vì ngài ấy mà cô lần đầu tiên giết người, hai bàn tay sạch sẽ nhuốm đầy máu tươi.

Một cô gái hết lòng vì mình như thế, khó trách bang chủ yếu thương ngần ấy năm trời.
- Gia muốn các ngươi tôn trọng cô ấy như tôn trọng ta, hết mình bảo vệ cô ấy giống như bảo vệ ta, các ngươi có làm được không?
Những lời này của hắn, nghe giống như hỏi ý kiến, nhưng thực chất chính là mệnh lệnh.
Dưới bóng đêm thâm trầm, tiếng hộ đồng thanh vang vọng cả khoảng trời.

- Làm được!!!!!
Tiêu Điểm Điềm dường như không còn nhìn thấy hay nghe thấy bất kì điều gì nữa.

Trong mắt cô chỉ còn lại hình bóng của một
mình hắn, không gian xung quanh như mờ đi.

Cô đột nhiên nhào đến, hai cánh tay khoác lên cổ hắn, cả người treo lơ lửng trên thân thể của người đàn ông.
Ngụy Chính Thần không ngờ trước được động tác bất ngờ này của cô.

Hắn vội vàng ôm lấy eo cô, tránh cho Tiêu Điểm Điềm ngã xuống.
- Thần! Em yêu anh nhất trên đời!
Cô gái nhỏ hét xong cũng không dừng lại, dũng cảm tặng cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt trước mắt bao người!
Ngụy Chính Thần sửng sốt, đám thuộc hạ ngây người!
Chị dâu thật là ...!nhiệt tình quá!
Đến khi bữa tiệc kết thúc, trở về phòng rồi Tiêu Điểm Điềm vẫn còn cảm giác không chân thực.

Cô đặt tay lên ngực mình, cảm nhận trái tim đang nhảy lên thình thịch.
Cô không thể ngờ được Ngụy Chính Thần sẽ làm như thế trước mặt tất cả các thành viên quan trọng của Hắc Long Bang.

Hắn không chỉ công khai thừa nhận thân phận của cô, mà còn cho cô sự tôn kính của bao nhiêu người.
Nỗi tự ti và lo sợ trong lòng cô giây phút ấy đột nhiên tan biến hết.

Cái gì mà xứng hay không xứng, là người yêu hay tình nhân, tất cả đều chẳng quan trọng nữa.


Bây giờ cô rất an tâm, rất tự tin, tin tưởng vào hắn, càng tin tưởng vào tình yêu vững chắc của hai người họ.
Nhưng mà...aaaaaaa...lúc nãy cố làm cái quái gì vậy!!!! Làm sao cô có thể...nhào đến cưỡng hôn hắn trước mắt vô số người như thế???
Tiêu Điểm Điềm nằm nhoài trên giường, lấy chăn che hết cả người lại, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa.
Ngụy Chính Thần còn đang trong thư phòng nghe các đường chủ báo cáo công tác, lát nữa hắn về phòng cô phải làm sao bây giờ? Xấu hổ quá đi mất!
Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, đến lúc nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, cô gái nhỏ vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ngụy Chính Thần đi vào trong phòng, cô nào biết tính cảnh giác của hắn rất cao, một người ngủ thật hay giả bộ ngủ, hắn liếc mắt một cái là phân biệt được ngay.
Tiêu Điểm Điềm đợi mãi không thấy người kia phát ra âm thanh nào, cứ tưởng là mình nghe nhầm, chần chờ mấy giây rồi mở hé mắt ra.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông phóng đại ngay trước mắt, hắn nhìn cô cười như không cười, cô gái nhỏ bị dọa đến đau tim.
Cô vợ lấy gối đầu ném vào người hắn, nhỏ giọng oán trách.
- Đáng ghét!!! Anh định dọa chết em à!
Ngụy Chính Thần nhào lên giường, cả người đè lên người cô.
- Anh làm gì vậy!
Người đàn ông nhếch môi đầy tà khí.
- Nghe nói em yêu anh nhất, anh phải kiểm tra xem mới được!
Một đêm hôm đó, Ngụy cầm thú giống như ăn trúng thuốc kích thích, dằn vặt cô suốt nửa ngày trời.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Điểm Điềm không xuống nổi giường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận