Chú Ơi Đừng Mà FULL


Kỳ nghỉ hè hơn hai tháng vậy mà nhoáng cái đã trôi qua, Tiêu Điềm Điềm chuẩn bị phải trở lại trường học.

Năm nay cô đã lên lớp mười một rồi.
Ngày đầu tiên của năm học mới trôi qua rất thuận lợi.

Buổi sáng học sinh tham dự lễ khai giảng, buổi chiều mới bắt đầu học tập.

Tiêu Điềm Điềm thỉnh thoảng lại ngẩn người, lý do đơn giản là cô đang nhớ vị hôn phu ở nhà.

Một khoảng thời gian dài bọn họ gần như không rời nhau nửa bước, bây giờ đột nhiên phải xa cách khiến cô gái nhỏ cảm thấy cực kì không quen.
Khó khăn lắm mới chờ được chuông tan học reo lên, Tiêu Điềm Điềm thu dọn sách vở rồi theo dòng người đi ra cổng trường.

Hôm nay Ngụy Chính Thần nói sẽ đến đón cô, cho nên Tiêu Điềm Điềm đang rất háo hức.

"Bich..."
Một người lạ đột nhiên va vào cô.

Người đó đeo khẩu trang kín mít, vội vã nói xin lỗi cô rồi nhanh chóng rời đi.
Bởi vì không bị thương nên Tiêu Điềm Điềm cũng không để chuyện này trong lòng, bước chân thật nhanh chạy ra cổng trường.


Không cần phải mất thời gian tìm kiếm, chiếc siêu xe đỏ rực của Ngụy Chính Thần thực sự rất gây chú ý.
Cô gái nhỏ vui vẻ chạy tới, được người đàn ông dạng tay đón vào lòng.

"Thần!" "Ừ, cẩn thận một chút, không cần chạy nhanh như vậy.
Ngụy Chính Thần ôm cô lên xe, động tác lộ ra vẻ vô cùng thân mật.

Tiêu Điềm Điềm hào hứng kể những chuyện ở trường hôm nay cho hắn nghe, người đàn ông thỉnh thoảng đáp lại, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa vẻ dịu dàng và cưng chiều.

"Được rồi, có khát nước không?"
Vừa hỏi, hắn vừa đưa một cốc sữa ấm đến trước mặt cô.

Tiêu Điềm Điềm ngoan ngoãn nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt xinh đẹp híp lại với vẻ thỏa mãn.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, đến khi cô gái nhỏ uống xong thì theo thói quen nhẹ nhàng liếm môi.

Động tác vô thức này khiến đôi mắt hắn trở nên ám trầm.

"A! Anh...làm...!gì...vậy?"
Ngụy Chính Thần để cô ngồi trên đùi mình, một tay giữ lấy gáy cô, sau đó cúi đầu cướp đoạt một nụ hôn thơm mùi sữa.
Đầu lưỡi hắn sà vào bên trong khoang miệng cô, lướt qua hàm răng ngọc đều đặn, tỉ mỉ khám phá từng ngóc ngách một.

Hai người trao nhau một nụ hôn sâu, vị sữa ngọt ngào lan tỏa bên trong khoang miệng cả hai.
Không gian trong xe kiều diễm nóng bỏng, mà ở cách đó không xa, một người ăn mặc kín đảo đang nhìn chăm chằm vào bên này.

Người đó không phải ai khác, chính là người va vào Tiêu Điềm Điềm khi nãy.

Ánh mắt cô ta tràn ngập vẻ ghen ghét và nhất định phải được, hai bàn tay nằm lại thật chặt.

"Sớm muộn gì tất cả mọi thứ đều là của mình! Cứ để Tiêu Điềm Điềm hưởng thụ thêm ít ngày nữa đi!"
Dùng bữa tối xong, Ngụy Chính Thần đến thư phòng làm việc, mà Tiêu Điềm Điềm cũng chuẩn bị làm bài tập của mình.

Cô lấy sách vở của ngày hôm nay ra, quả nhiên là hơi lộn xộn, lúc chiều nay cặp sách rơi xuống, là người va vào cô nhặt lên giúp cô
Tiêu Điềm Điềm lấy hết sách vở ra, xem lại kiến thức đã học một lần, sau đó bắt đầu xử lí đống bài tập về nhà.
Đến chín giờ tối, tất cả mọi thứ đã xong.

Ngụy Chính Thần vẫn chưa làm việc xong, cô quyết định soạn sách vở cho ngày mai trước, sau đó đi tắm lần nữa rồi lên giường đợi hằn.

"Cạch"

Lúc cô xếp sách vào giả, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang giống như có đồ vật rơi xuống.

Tiêu Điềm Điềm cúi đầu tìn kiếm, chợt thấy một vật nho nhỏ màu đen.

"Cái này là...USB? Sao trong cặp mình lại có thứ này nhỉ? Chẳng lẽ là đồ Thần để nhầm ở đây?"
Cô gái nhỏ lắc đầu, định lát nữa sẽ hỏi Ngụy Chính Thần, ai ngờ xem kỹ một chút, lại thấy trên đó có một dòng chữ nhỏ.

"Gửi Tiêu Điềm Điềm?"
Cái USB này là cho cô? Trong đó rốt cuộc có nội dung gì?
Chần chừ một chút, Tiêu Điềm Điềm cũng sợ đây là trò đùa dai của ai đó, lỡ như có vì rút hoặc là phim ma dọa người bên trong thì sao? Nhưng cuối cùng thì cô cũng không nén nổi tò mò, cắm vào trong máy tính xem thử.

Chỉ là một file ghi âm nhỏ, không có hình ảnh, khiến cho Tiêu Điểm Điềm bớt sợ hãi hơn một chút.

Hít sâu một hơi để lấy dũng khí.

Tiêu Điềm Điềm đeo tai nghe vào, sau đó ấn nút mở.

"Thẩm Uyển Như! Bà dám qua lại với người đàn ông khác sau lưng tôi!"
Ngay đoạn đầu đã là một câu nói tràn đầy giận dữ.

Giọng nam quen thuộc này sao Tiêu Điềm Điềm có thể nhớ nhầm được, đó chính là giọng của ba cô mà.

Còn cái tên kia, đó không phải là mẹ cô hay sao? Bọn họ cãi nhau?
Tuy rằng bố mẹ đã bị đuổi khỏi Hắc Long Bang, Ngụy Chính Thần cũng không cho phép cô gặp gỡ bọn họ, nhưng cứ nửa tháng hắn sẽ cho thuộc hạ báo cáo tình hình của hai người với cô, để cô yên tâm hơn.

Nhưng mà cuộc đối thoại này là sao?

Tiêu Điềm Điềm chú tâm lắng nghe, ban đầu cô chỉ nghĩ đây là một cuộc tranh cãi đơn thuần, không thể ngờ được, càng nghe nhiều trong lòng cô càng lạnh dần.

"Tiêu Điềm Điềm không phải con gái của tôi! Nó là con gái của Ngụy Chính Thần!" "Choanggg...
Bàn tay cô run lên, chiếc cốc thủy tinh bên cạnh rời xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Những mảnh vỡ nhỏ bắn tung tóe, một vài miếng thủy tinh xẹt qua bắp chân cô, để lại những vệt xước đau nhói.
Tiêu Điềm Điềm lại dường như không hề hay biết mình vừa bị thương, sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi run rẩy, cả người giống như bị nhốt trong hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Cô hé miệng thở dốc, âm thanh yếu ớt như con thú non bị thương.

Trái tim giống như bị ai bóp chặt, đau đớn không thở nổi.

"Đây không phải là sự thật! Không phải! Tuyệt đối không phải!!!"
Tiêu Điềm Điềm đột nhiên đứng dậy, rút USB ra, ném thẳng vào trong thùng rác.

Cô nhìn màn hình máy tính đã tối đen, cả người mềm nhũn ngồi thụp xuống ghế.
Nghĩ đến Ngụy Chính Thần sắp trở về, cô gái nhỏ không biết phải làm sao.

Cô vội vã xông vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, để nước lạnh dội xuống từ trên đỉnh đầu, chỉ trong nháy mắt đã thấm ướt cả quần áo trên người cô.
Dưới làn hơi nước mờ ảo, nước mắt từng giọt tí tách rơi xuống, Tiêu Điềm Điềm co người lại, bờ vai run rẩy thật khẽ.
Chỉ có dùng cách này, hắn mới không biết được cô đang khóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận