Trần Viễn lấy điện thoại ra.Một tay bấm số một tay còn lại lái xe.Anh không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh.Anh bấm một số gì đó.
_Nhanh gọi ọi người huy động lực lượng tìm bé An An cho tôi_Anh quát thật lớn vào điện thoại.Nói xong anh cũng cúp máy cái rụp.Chạy khắp nơi khoảng gần 3 tiếng đồng hồ để tìm cô cháu gái nhỏ.Bây giờ đã 10 giờ khuya.Trần Viễn không ngừng lo lắng và thở dài.Mặc dù trời lạnh nhưng trán anh thì cứ thế mồ hôi chảy dài xuống hai bên má.Lúc này có người khác ,mà không nhìn rõ chắc nghĩ là anh đang khóc.Chàng biết thế nào ở ngoài đường vào lúc này con bé sẽ lạnh mà sốt ất.Trần Viễn suy nghĩ con bé không hề có một người bạn thân.Nó có thể đi đâu vào lúc, này nghĩ đến đây tâm trí của Trần Viễn lại rối lên,lòng quặn lại.Mãi mê suy nghĩ nên anh chưa chú tâm vào tiếng khóc bên đường.Tiếng khóc thì cứ khúc khích mà hơi run lên.
_Chợt anh nghe thấy tiếng khóc nhỏ bé mà lại quen thuộc.Anh nhìn qua bên kia đường.Trần Viễn vội tấp xe bên lề đường,tắt máy xe và bước xuống đi lại gần chỗ cô bé đang ngồi dưới mái hiên một căn nhà biệt thự và cô bé dựa mình vào tường.Trần Viễn lên tiếng kêu_An... An.._Trần Viễn thấy An An nằm gục mặt trên đầu gối ,người thì co ro lại.Anh không khỏi xót xa giọng nói đầy đau đớn.Anh biết con bé thế nào cũng đi lạc mà.Nhìn cô cháu gái nhỏ tuổi mới trưởng thành thê thảm như thế hai mắt Trần Viễn đỏ lên vì giận dữ.Anh không giận An An mà giận chính bản thân mình.
An AN ngước mặt lên nhìn người đang gọi mình.Hai mắt nàng lúc này cũng đỏ lên rồi.Lấy tay dụi dụi hai mắt An An ngẩng đầu lên nhìn,nhìn thấy khuôn mặt gần gũi với mình trong suốt 8 năm qua.An An không khỏi vui sướng mà chạy lại.Lòng cô nàng đã bớt lạnh lại vì tìm lại đươc sự an toàn mà ấm áp.
An An ôm chặc lấy Trần Viễn.Cằm của cô nàng ghì sát trên vai chàng.Cô bé khóc khúc khích trên vai anh.Nước mắt cứ thế chảy dài xuống chiếc áo vest chưa kịp thay ra của Trần Viễn_An An sợ ..sợ quá chú ơi_Môi An An run run lên lời nói cũng vì sợ mà đứt khoảng.
_Trần Viễn xót xa vỗ vỗ nhẹ vào lưng An An._Đừng sợ có chú đây An An sẽ an toàn mà._Anh ôm chặc lấy cô bé truyền hơi ấm của mình cho An An.Trần Viễn phát hiện cô bé cả người điều lạnh.Như anh đang ôm một khối băng khổng lồ vậy.
_An An nhớ lại mọi chuyện lúc sáng_An An ghét chú...ghét chú._An An đánh nhẹ vào lưng Trần Viễn.Cô nàng sức khoẻ không tốt nên lực đánh càng ngày càng nhẹ lại.Nước mắt chảy dài từ khoé mắt xuống má và xuống dưới áo chàng.
_Trần Viễn nhẹ nhàng hôn hai má đầy nước mắt của An An.Tay anh dịu dàng lau hết nước mắt trên mặt cho cô bé nhẹ giọng nói_An An ngoan đừng khóc nữa.An An theo chú về nhà đi_giọng Trần Viễn hơi khàn khàn vì đau xót.
_An An làm nũng nhưng vẫn còn khóc khúc khích_An An không về nhất định An An không về với chú đâu_Cô nàng dẩy dụa trong lòng Trần Viễn.Hai mắt cô bé nhoè đi vì rơi nhiều lệ.
Trần Viễn nhẹ nhàng đụng vào người An An.Sơ ý sao khuôn mặt anh chạm vào trán An An.Mặt chàng tối sầm lại có phần thương tâm vô cùng.Nhiệt độ cơ thể An An thì lạnh còn trán thì quá nóng.Nếu anh cứ để cô bé cứ tình trạng như bây giờ chắc cô bé cảm nặng mất.Tính khí bướng bĩnh của nàng chàng biết quá rõ,nhất định sẽ không chịu đứng lên mà theo anh đi về.Trần Viễn vội bế An An lên một cách nhẹ nhàng.An An không cựa quậy trong người anh.Cô nàng úp mặt vào lòng ngực chàng tìm kiếm một chút hơi ấm trên cơ thể anh.Trần Viễn bế An An ngồi trên xe và lái xe về nhà.
Nhìn thấy đèn xe Trần Viễn về.Mọi người trong nhà ai cũng thở phào nhẹ nhõm.Tất cả điều biết với tính cách và tình cảm Trần Viễn dành cho An An nếu không tìm được An An thế nào anh cũng sẽ không chịu về.Mà vẫn chạy lần mò trong những khu phố mà tìm cô cháu gái thân yêu của cậu.Mọi người làm trong nhà ai cũng yêu mến An An nên rất lo lắng cho cô bé.Nhìn thấy cô bé được đưa về ai cũng vui mừng.Môi khẽ nhẹ nhàng nở ra một nụ cười vui sướng.
_Đi vào đến cửa chính anh nói hơi lớn tiếng một chút_Bác Nguyễn gọi bác sĩ Trương cho tôi ngay lập tức_Không nói tiếp lời nào Trần Viễn vội bước tiếp lên lầu.
Trần Viễn nhẹ nhàng ôm An An lên phòng.Anh để cho cô bé nằm trên giường, rồi đi vào phòng tắm lấy ra một cái khăn hơi ướt .Trần Viễn dịu dàng lau những vết dơ trên mặt An An.Con bé từ nhỏ nó rất thích sạch sẽ.Hôm nay,Nó đi ra ngoài cả ngày trời thì đã vào đông ngoài đường thì xe cộ tấp nập.Thế nào cũng ảnh hưởng đến sức khoẻ của con bé.Anh chỉ kịp thở dài không nói lời nào.Nhìn con bé trên giường ngủ thiếp đi.Anh đau lòng cả cơ thể như quặn lại vì đau đớn.Con bé do anh chăm sóc từ nhỏ.Trên thế giới này chỉ còn nó là người thân duy nhất của anh.Nếu không có nó chắc cuộc sống của anh không còn thú vị gì nữa.
_Ông bác sĩ đứng ở ngoài gõ nhẹ cửa phòng_Tôi có thể vào được không?_Bác sĩ Trương thấp giọng nói.
_Ông vào được rồi đó_Anh cũng đáp trả lại giọng nói lạnh lùng.Trần Viễn lúc nào cũng vậy.Lạnh lùng là cách sống do anh lựa chọn,nhưng chỉ duy nhất khi ở bên đứa cháu gái của mình.Anh mới trở nên ấm áp và gần gũi.
Sau khi bác sĩ Trương khám cho An An xong ông kê toa thuốc và quay lại nhìn Trần Viễm,nhẹ giọng nói khẽ_Cô bé sốt rất cao do đi ngoài gió quá nhiều.Anh cứ chăm sóc cẩn thận là cô bé sẽ nhanh khỏi thôi._Ông đưa cho anh toa thuốc.
Không biết Trần Viễn đang bấm nút vàng gì đó ở trên tường nhà.Như thế nào thì một lúc sau thì có người đi lên không ai khác chính là Bác Nguyễn.Nhìn thấy Bác Nguyễn Trần Viễn thấp giọng nói_Tiễn bác sĩ Trương về và mua giúp cháu những thứ này_Anh đưa cho bác Trương toa thuốc.
Sau khi mọi người đi ra ngoài hết.Trần Viễn nhẹ nhàng đắp chăn cho An An.Anh nhìn cô bé mà đôi mắt không hết buồn phiền.Không biết khi nào tính tình cô bé mới thay đổi đây.Chỉ mong khi nào An An tìm được đối tượng của mình thì chắc cô bé sẽ thay đổi.Trần Viễn nhìn An An mà thở dài thành tiếng.Anh nhẹ nhàng đi ra ngoài chuẩn bị khép cửa lại thì.Anh khựng lại vì nghe giọng nói trên giường phát ra
_Chú ơi ! Chú ơi!_An An nói trong giấc mơ giọng rất to và hơi run lên vì sợ hải.Cô bé đang nhớ đến cái ngày 11 năm về trước.Bị một nhóm bắt cóc tống tiền.Không phải tống tiền không mà những người đó còn có mối hận với gia đình họ Trần.Cô nàng lúc đó vẫn còn nhỏ không biết bơi.Bị bọn chúng trói vào một cái cây lớn treo lơ lững trên không và từ từ hạ dây trói xuống.Cả người cô bé từ một khoảng không lớn rơi từ từ xuống hồ bơi.An An lúc đó hét rất to vì sợ hải và cô bé đạp những bọt nước bay tung lên cao.Cô bé muốn thoát,muốn chạy thật nhanh ra khỏi bể bơi mà về nhà.Cả người cô bé như chiềm xuống dưới nước.Nếu lúc đó Trần Viễn không đến sớm thì An An chắc không thể sống đến lúc này.Vào ngày đó thì An An thường xuyên gặp ác mộng và sinh ra cô bé sợ nước nhất là nước trong hồ bơi.
_Trần Viễn vội chạy lại ôm lấy cơ thể của An An.Cả cơ thể cô bé phát run và mô hôi thì đổ ra rất nhiều_An An chú đây...chú ở đây mà_Anh ôm chặc lấy cô bé.Cho cô nàng cảm giác được là anh đang ở bên và An An sẽ rất an toàn.Trần Viễn đau lòng ôm chặt lấy cơ thể đang run lên từng đợt của An An.Anh biết cô bé đang phải hoảng sợ rất nhiều.Những khi An An hét to trong lúc ngủ ,anh biết cô bé lại nhớ đến chuyện năm xưa.Lâu rồi cô bé đã không nằm thấy ác mộng,hôm nay chắc cô bé rất hoảng sợ nên mới nằm thấy ác mộng.Anh tự trách chính bản thân mình.