Tần Khả Kiều tròn mắt nhìn anh, sau đó cô ta lại nhìn về phía Nguyệt Y đang ngồi ở trong xe. Lúc này đột nhiên cô ta lại nhỏ giọng, nói:
- Tôi không biết… Tôi lúc đó chỉ là buột miệng nói ra thôi. Tôi không nghĩ con bé sẽ nhớ.
- Ha… Buột miệng nói ra? Tần Khả Kiều, cô đúng là biết cách biện minh thật đấy.
- Không, tôi nói thật đó… Tôi không có ác ý, tôi thật sự chỉ là buột miệng nói ra lúc tức giận thôi… Anh nghĩ đi, khi đó tôi vừa mới sinh con thì đã đi làm liên tục không về, sau sinh là khoảng thời gian rất khủng hoảng, lại không có cha mẹ và người thân ở bên cạnh… Anh có biết tôi đã kiềm chế bản thân thế nào hay không?
Ngay từ đầu thì Hứa Dịch đã không có tư cách trách móc Tần Khả Kiều rồi, vì anh cũng không phải người cha tốt. Tuy nhiên, anh cũng đã cố gắng hết sức có thể để cho hai mẹ con có một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi mà? Anh làm bán sống bán chết chẳng phải là để cho hai người họ có cuộc sống đầy đủ hơn sao?
Anh không phủ nhận, anh thật sự có lỗi khi đã bỏ bê Tần Khả Kiều sau khi cô ta sinh Nguyệt Y, nhưng sau đó thì sao? Khi Nguyệt Y lớn lên, khi con bé đã có kí ức thì cô ta lại làm những chuyện khiến con bé đau lòng… Những chuyện đó thì anh không thể chấp nhận được.
- Tần Khả Kiều, cô nghĩ rằng chỉ có một mình cô áp lực thôi sao? Vậy cô từng nghĩ nhưng khoảng tiền mà cô tiêu sài từ khi cô mang thai, đến khi cô sinh con, sau đó là nuôi con. Ngay cả tiền mà cô cho nhân tình của cô… Là ai cho cô vậy? Đó còn không phải là mồ hôi xương máu của tôi à?
- Hứa Dịch, anh cao thượng thật đó, anh biết tôi có nhân tình, nhưng chẳng phải anh cũng cung phụng tôi suốt nhiều năm qua sao? Tôi còn tưởng anh chấp nhận chứ.
- Tôi chấp nhận là vì Y Y, tôi cứ nghĩ cô là mẹ ruột của Y Y nên vẫn đối xử tốt với con bé… Nhưng có lẽ tôi lầm rồi. Người như cô căn bản không xứng làm mẹ! Đặc biệt là không xứng để làm mẹ của Hứa Nguyệt Y!
Nói đến đây thì Hứa Dịch cũng quay lưng rời đi mặc kệ Tần Khả Kiều có kêu gào thế nào đi nữa. Sau đó cô ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi vì trận cãi nhau này rất to, nếu như không nhanh lên thì sớm muộn gì cũng sẽ lên báo, nếu như thanh danh không tốt của cô ta lên báo thì chuyện bước chân vào Mộ Dung gia của cô ta cũng xem như là tan thành mây khói.
Hứa Dịch ở trên xe thì có nhìn qua con gái mấy lần, thấy Nguyệt Y vẫn khóc nức nở mà không chịu nín dứt, anh tất nhiên là rất đau lòng rồi. Hiện tại người có thể dỗ con bé chỉ có một người thôi.
Ngay khi họ vừa về đến Hoắc gia thì Nguyệt Y đã chạy vào nhà, tìm lấy Hoắc Ninh Tuyết rồi chui vào lòng cô, ôm lấy cô khóc nức nở một trận lớn. Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ vừa đi làm về cũng ngạc nhiên hỏi lại mọi chuyện, ngay cả Hoắc Ninh Tuyết cũng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Đến đây Hứa Dịch mới kể lại chuyện ở trường học, vừa nghe đến ba chữ “Tần Khả Kiều” thì con bé đã run lên một lên, Hoắc Ninh Tuyết cũng đau lòng xoa xoa đầu của con gái, nhỏ giọng nói:
- Không sao, mẹ ở đây.
- Mẹ ơi… Hức… Mẹ không bỏ Y Y… Đúng không?
- Không bỏ, con gái của mẹ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai lại bỏ chứ, nếu có bỏ thì mẹ bỏ cha con thôi. Cha con hư hơn nhiều.
Hứa Dịch nằm không cũng bị trúng đạn, nhưng anh không dám có ý kiến, chỉ nhìn cô rồi lại nhìn con gái. Lúc này Vương Ngữ Ninh lại nhìn Hoắc Ninh Tuyết, nhìn xem con gái lớn của bà ấy kìa, thật sự là ra dáng làm mẹ rồi, nhớ lại ngày nào đó vẫn còn là một đứa bé nằm trên tay của bà ấy, bây giờ có chồng có con, lại còn là có một đứa con lớn như vậy nữa chứ.
Trong khi bên đó thì cảm động, còn bên đây thì Hoắc Ninh Tích lại nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ, vừa rồi Ninh Tường cũng giỏi lắm đó.
- Hửm? Ninh Tường nói gì cơ?
- Ninh Tường nói rằng mẹ của Nguyệt Y là Hoắc Ninh Tuyết, còn hỏi bà dì kia là ai. Sau đó bà dì kia còn tự nhận mình là Hoắc Ninh Tuyết nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ. Cuối cùng bị Ninh Tường nói “Vậy thì lạ thật đó, Hoắc Ninh Tuyết là chị gái của tôi, sao tôi lại không biết chị gái của tôi lại già bà xấu xí như vậy thế?”.
Nghe qua là biết con trai của ai liền, cái nết đanh đá không ai làm lại này chỉ có thể là gen của Vương Ngữ Ninh mà thôi, chắc chắn và không lệch đi đâu được. Tính ra Vương Ngữ Ninh gen mạnh gớm nhỉ? Ba đứa thì ngoại trừ Hoắc Ninh Tích là ổn ổn dịu dàng được một chút, còn Hoắc Ninh Tuyết và Hoắc Ninh Tường thì đứa nào cũng đanh đá như nhau.
Và thế là buổi tối hôm đó Hứa Dịch lại một lần nữa bị đá ra khỏi phòng, vì đêm nay Hoắc Ninh Tuyết muốn ngủ cùng với Nguyệt Y, còn anh thì đành phải lủi thủi sang phòng của con gái ngủ chứ biết sao giờ. Nhường con gái đêm nay thôi, chứ sau này anh không nhường đâu.
Anh bây giờ cũng hơn thua lắm!
#Yu~