Chu Ônsơn Hà Lệnh Đợi Mưa FULL


Xe ngựa xa hoa dừng bên sông Li Thuỷ, thu hút sự chú ý của mọi người đi đường.

Sau đó, một người mặc áo trắng ôm người mặc áo lam đi xuống, y bị một chiếc màng che mặt màu tím nhạt che khuất, không nhìn rõ mặt, chỉ có vài sợi tóc bạc lòa xòa trên trán.

Hai người đi thẳng lên lầu, cửa phòng đóng lại, chặn những ánh nhìn dò hỏi từ ngoài cửa.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng cẩn thận đặt Ôn Khách Hành xuống giường, tay tháo bỏ màng che mặt đi cho y,để lộ một gương mặt tuyệt đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt và hai má đỏ bừng.

Chu Tử Thư đặt tay lên trán y, phát hiện có chút nóng.Vì vậy hắn nhét người vào trong chăn bông rồi bọc lại, định cho y uống thuốc.

Ôn Khách Hành đang buồn ngủ đột nhiên mở mắt ra, vô thức vươn tay túm lấy ống tay áo của Chu Tử Thư,nhưng mới giơ tay được đến nửa chừng, lại đột nhiên mất đi sức lực.

Nhìn thấy y sắp đụng mép giường, Chu Tử Thư dường như có chút cảm khái, hắn xoay người nhanh chóng bắt lấy tay Ôn Khách Hạnh lại, nắm trong lòng bàn tay.

"A Nhứ...!Đừng đi..."
Ôn Khách Hành vừa tỉnh, còn đang mơ mơ hồ hồ, sau khi hoàn hồn liền dừng lại, chỉ có thể nhe răng cười.

Chu Tử Thư cúi xuống xoa xoa đầu y, dịu dàng nói: "Lão Ôn, huynh hơi sốt, ta đi sắc thuốc cho huynh.

Huynh ngủ một lát đi, được không?"
Ôn Khách Hành gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay y, sau đó lại nhét tay vào chăn bông rồi đắp lại, xoay người đi ra ngoài.

Ôn Khách Hành vốn đã nhắm mắt trên giường, đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Tử Thư đang cùng tiểu nhị của khách điếm nói chuyện.

Bóng người phản chiếu trên cánh cửa mảnh mai và mơ hồ, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.


Ôn Khách Hành giơ tay muốn vẽ lại hình dáng hắn, nhưng lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể cố gắng cử động ngón tay để lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Chu Tử Thư đút thuốc cho Ôn Khách Hành, nhìn chằm chằm cho đến khi y hạ sốt, lau người y sạch sẽ, sau đó lại dùng nội lực làm ấm cho Ôn Khách Hành, tu bổ kinh mạch bị hư hại cả đêm.

Người ngày thường vẫn luôn hihi haha, không muốn để hắn tiêu hao thêm một chút nội lực nào, không biết tại sao sau khi xuống núi lại vô cùng phối hợp, sau khi uống thuốc vận công cũng không thấy quậy loạn.

Ôn Khách Hành càng như vậy, Chu Tử Thư càng thêm căng thẳng, muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với hắn.

Nhưng mà ngày hôm sau, Ôn ba tuổi rốt cục nhịn không được mấy ngày lại trở lại như ban đầu.

Y lại làm nũng, tuy rằng không rõ ràng lắm, Chu Tử Thư cuối cùng không nhịn được gõ gõ đầu của y, nhưng trong lòng đã thoáng thả lỏng.

Sau nhiều tháng chầm chậm điều trị, gân mạch bị suy kiệt và đứt gãy trước đây của Ôn Khách Hành từ từ trở nên tốt hơn, thân thể từ đầu vốn không thể tự mình di chuyển bây giờ đã có thể xuống giường đi lại vào bước, đi lâu hơn một chút lại không được, vẫn cần Chu Tử Thư cõng đi.

Ôn ba tuổi vừa hạ sốt nhất định muốn nấu ăn cho Chu Tử Thư, đôi mắt to chớp chớp, bĩu môi làm nũng, mười tám loại võ công lôi ra dùng hết,thay phiên nhau giở trò, cuối cùng để Chu Tử Thư thoải mái ôm y đi đến trù phòng của khách điếm.

Chu Tử Thư sợ y đứng không vững liền đặt cho y một cái ghế,để y ngồi cạnh bếp, mình thì đứng cạnh tuỳ thời có thể đỡ lấy y.

Nhìn thấy Chu trang chủ văn võ song toàn cắt một củ hành lá nhỏ đến không ra hình dạng gì, thấy dầu nóng xèo xèo mà hoảng sợ, Ôn Khách Hành vỗ tay cười đến mức chảy cả nước mắt.

Sợ rằng Chu Tử Thư sẽ làm nổ trù phòng, Ôn Khách Hành vội vàng đưa người ra cửa, tự mình dọn dẹp đống lộn xộn.

Chu Tử Thư vẻ mặt ủ rũ đứng ở cửa nhìn Ôn Khách Hành đang nấu ăn thuần thục, xấu hổ sờ sờ mũi.

Trong tâm lại cảm khái, sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn quá vậy? Trong nháy mắt, hắn lại nghĩ đến sự xót xa cùng nỗi buồn đằng sau sự thành thạo của y, lập tức đều cười không nổi nữa, trong lòng lại nổi lên một tia đau đớn dày đặc.

Chu Tử Thư cảm thấy Ôn Khách Hành giống như một con nhím, khi đối xử với người lạ hoặc bị người khác hãm hại, y sẽ kiên quyết bảo vệ những người đối tốt với mình, cố gắng cuộn tròn lại trên cái bụng mềm mai, lại tự quên mất mình cũng sẽ bị thương.


Thật ngốc nghếch!
Ôn Khách Hành bận bịu một hồi, trong chốc lát, trong phòng bếp bốc lên mùi thơm của thức ăn, khiến ngón tay của Chu Tử Thư thoáng động.

Ôn Khách Hành đột nhiên kêu Chu Tử Thư lấy cho mình một cái đĩa, khi Chu Tử Thư vừa xoay người tìm kiếm, vừa nhanh chóng đổ thuốc bột trong tay vào trong nồi, hai tay run rẩy, sau đó nhanh chóng ném túi giấy vào lửa.

Nhìn chằm chằm thuốc nhanh chóng tan hết, Ôn Khách Hành nhắm mắt giảm bớt đau âm ỉ trong mắt, bày ra vẻ mặt tươi cười, đem bát đĩa bày ra.

Ba món và một canh, cộng với hai bát cơm trắng.Toàn bộ căn phòng đều có cảm giác khói lửa nhân gian.

Chu Tử Thư trước tiên bưng cho Ôn Khách Hành một bát canh,sau đó nếm thử trong ánh mắt mong đợi của Ôn Khách Hành, màu sắc và hương thơm rất ngon nha.

Ôn Khách Hành mỉm cười, bưng đầy một bát canh cho hắn, nói: "Nếu ngon, vậy A Nhứ ăn nhiều một chút!"
Chu Tử Thư nhìn chằm chằm bát canh, cuối cùng nhận lấy.

Nhưng hắn không uống, cứ để nó sang một bên.

Ôn Khách Hành siết chặt nắm đấm,thấy vậy, giả bộ thản nhiên nói: "A Nhứ à, canh cần phải uống khi còn nóng!"
"...!Không vội!" Chu Tử Thư thu hết hàng loạt động tác nhỏ của y vào đáy mắt, trái tim chìm xuống liên tục, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, nói: "Trước tiên ăn thêm rau đi, nếu không thì cái này.

Canh uống sau cũng được! "
Ôn Khách Hành gật gật đầu, giơ tay đưa cho Chu Tử Thư một ít đồ ăn, lại không dám nhìn vào mắt hắn.

"Lão Ôn, huynh có biết không? Lần đó trên núi tuyết thật sự làm ta kinh hãi.

Huynh chủ động muốn mạng đổi mạng với ta.

Nói thật, ta rất tức giận!" Chu Tử Thư đột nhiên nói, "Nhưng sau khi nghĩ lại, ta cũng thấy rằng nếu lúc đó người bị thương là huynh, ta cũng sẽ làm vậy thôi! Không có người, tuy nói là tri kỷ, nhưng trong lòng đều có đối phương! May mắn thay, cả ta và huynh đều còn sống, vì vậy phải trân trọng cuộc sống khó khăn lắm mới giành được này.


Lão Ôn, đáp ứng ta,đừng làm những điều ngu ngốc nữa, được không? "
Nếu không có huynh, Chu Tử Thư ta đều muốn điên rồi!
Ôn Khách Hành cả người run lên, làm rơi cả đĩa thức ăn trên bàn.

"Xin lỗi.." Y vừa xin lỗi vừa vội vàng dọn dẹp.

Chu Tử Thư cảm thấy trong lòng đau nhói, cầm lấy tay Ôn Khách Hành ấn y lại trên ghế, tự mình dọn dẹp bàn ăn.

Sau đó ngồi xổm xuống trước mặt y, cầm bàn tay lạnh ngắt của y, đặt vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm.

Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư động tác đều cẩn cẩn dực dực, trong mắt lộ ra vẻ mất cảnh giác.

"Xin lỗi, A Nhứ!"
"Ngu ngốc!" Chu Tử Thư đứng lên, Ôn Khách Hành ôm eo y, giống như ngày say sau khi báo thù.

Đưa tay lên vuốt tóc y, có chút không yên lòng.

Hắn mỗi nhìn nhìn đều thương tiếc y, vì chính mình mà một đêm bạc đầu.

Ôn Khách Hành úp mặt vào bụng Chu Tử Thư, mùi hương của A Nhứ lưu lại trên chóp mũi, khiến y yên tâm, muốn say vào đó.

Y muốn vùi đầu vào thế giới ấm áp này mãi mãi, những giấc mộng sẽ không bao giờ thành hiện thực, những cơn buồn ngủ và cơn đau âm ỉ trên cơ thể đã lôi ra khỏi chút dịu dàng này.

Y cười một chua sót, huyết quản của mình đã bị hủy hoại, chính mình đã là một kẻ tàn phế, ngay cả khi A Nhứ cảm thấy không có vấn đề, thì bản thân y cũng không thể chịu đựng được.

Đã bao lần nửa đêm tỉnh dậy, thấy Chu Tử Thư đang vắt kiệt nội lực vì mình, cả ngày lẫn đêm không dám nhắm mắt, trong lòng lại cảm thấy xót xa.

Nếu Chu Tử Thư hết lần này tới lần khác dùng nội lực để chữa trị thì không ổn chút nào, nếu chỉ dựa vào cái này để tiếp tục cuộc sống của mình, thì thà rằng càng không.

Dù ích kỷ hay đạo đức giả, y cũng không thể lôi kéo Chu Tử Thư nhiều như vậy.

Hãy để y tuỳ hứng một lần đi! Một lần cuối!

Ôn Khách Hành ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, đẩy Chu Tử Thư ra, đưa canh tới tay hắn, "A Nhứ, nhanh uống đi, canh thật sự sắp nguội rồi."
Chu Tử Thư bình tĩnh nhìn y, biết lão Ôn đã hạ quyết tâm, một cỗ tức giận sắp bốc lên từ đáy lòng, lại bị vẻ mặt buồn bực của Ôn Khách Hành từ từ dập tắt.

Hắn chỉ biết thở dài trong lòng, húp hết bát canh.

Sau đó hắn kéo Ôn Khách Hành trở lại giường, không nói lời nào, truyền hết nội lực trong cơ thể cho Ôn Khách Hành để tu bổ lại gân cốt.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Chứ Tử Thư ngủ thiếp đi trong chăn bông.

"A Nhứ?"
Ôn Khách Hành gọi hắn mấy lần, nhưng đều không nghe thấy tiếng trả lời.

Sau khi đắp chắn cho Chu Tử Thư, y ngồi xuống bên giường, dựa vào hắn mà rơi nước mắt.

"Xin lỗi, A Nhứ...!ta lại nói dối huynh...!ta biết ta quá ích kỷ, nhưng ta cũng muốn huynh sống tốt.

Ta đã nghe những gì ngươi và Đại Vu nói.

Hắn nói nói rằng sức sống của huynh đều sắp như bị cắt đứt rồi.

Nếu ta không thể tìm thấy nó, chỉ cần dựa vào sức mạnh nội lực thì sẽ chỉ sống sót được vài tháng! "
"Hai người chúng ta đều biết.

Nếu ta chết, huynh sẽ không bao giờ sống một mình, nhưng ít ra huynh cũng sẽ không chết! A Nhứ, ta muốn huynh sống tốt! Ngay cả khi người ở lại là người thống khổ nhất, ta vẫn muốn huynh sống tốt! "
Chỉ cần y rời đi vào thời điểm này,không cho phép Chu Tử Thư tìm thấy y sau đó, y sẽ để lại một bức thư cho A Nhứ, cho hắn một tia hy vọng và để tiếp tục tìm kiếm chính mình, nó có thể sẽ cho hắn một dấu vết, một động lực để sống.

Y đã bị bỏ lại trong suốt cuộc đời, cha mẹ, người thân, A Tương...!tất cả những người y quan tâm đều đã ra đi trướcy, và cuối cùng y sẽ là người ra đi trước, A Nhứ sẽ là người phải chịu đựng thống khổ!
Ôn Khách Hành cúi người hôn lên môi Chu Tử Thư, lưu luyến xoa nhẹ.Y thì thầm bên tai hắn: "Nếu có kiếp sau, A Nhứ phải tìm ta sớm hơn đó.

Để ta không cô đơn nửa đời, để cả đời không trông cậy vào dao gió, sương kiếm...!Nếu kiếp này ta có tội không thể tha, kiếp sau không được tái sinh làm người, thì xin Diêm Vương hãy nhìn vào cái khổ của kiếp người này, thương hại ta làm đóa hoa của ngươi trên Tứ Quý sơn trang, và được để ngày ngày bên cạnh huynh...!"
"Sinh đương phúc lai quy, tử đương trường tương tư! A Nhứ, về sau phải bảo trọng..."
Ôn Khách Hành chỉ cởi chiếc áo choàng do Chu Tử Thư đưa cho,đặt bức thư đã chuẩn bị sẵn trên bàn trang điểm, cuối cùng nhìn Chu Tử Thư thật sâu, sau đó xoay người lao vào màn đêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui