Chú Rồng Nhỏ Ăn Ma Pháp Sư

Xung quanh vang lên tiếng cười phụ họa của các quý tộc. Ai mà không biết cái tính háo sắc của bá tước Fakher, không phân biệt chủng loài, chỉ cần ngươi có chút nhan sắc liền lọt vào tầm ngắm của gã.

"Hắn là thỏ của ta! Bệ hạ, đây quả thật là là thỏ của ta mà!" Fakher ngượng quá hóa giận, không chịu dừng lại, còn bắt đầu lôi Hoàng Đế vào cuộc.

"Ngươi vô lễ như thế đủ rồi, còn không mau lui xuống!" Hoàng Đế nhíu mày, trực tiếp trục xuất gã ra ngoài.

Herbert nhìn Fakher đang sững người, bán nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc. Dám có suy nghĩ dâm tà với Simon của y, gã nhân loại ngu ngốc kia ngại sống quá lâu đây mà!

Fakher tâm không cam lòng không nguyện rời đi, đột nhiên thân thể nóng rực, hạ thân trướng đau như ăn phải xuân dược. Gã ra lệnh cấp tốc trở về dinh thự, tìm mấy nô lệ đến hạ hỏa, nhưng mà dù có làm thế nào gã cũng bắn không được, thân thể càng ngày càng nóng, hạ thân đã bắt đầu chảy máu rồi.

"A a a! A a... Đau quá! Mau! Mau tìm ma pháp sư cho ta! Ta bị nguyền rủa!"

Mấy nô lệ núp ở góc tối không dám nhúc nhích, người hầu thì bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đi kiếm mấy vị y sư hoặc thuật sĩ trên đường phố, ngẫu nhiên gặp trúng người quen.

Bá tước Fakher khiếp đảm nắm hạ thân không ngừng nhỏ máu, ngoác mồm la oai oái như heo bị chọc tiết, đến khi nhìn thấy mặt người tới thì mừng như chết đuối vớ được cọc.

"Masoud đại nhân! Masoud đại nhân, cứu cứu ta! Ta bị nguyền rủa! Còn có... Lúc trước cái khế ước ngài khắc trên cơ thể nô lệ của ta lại không xài được? Chẳng lẽ lâu quá nên mất tác dụng sao?"

Masoud phất phất tay, nô bộc trong phòng liền biết điều kéo nhau ra ngoài, còn nhanh tay cài cửa lại. Masoud ngồi xổm xuống, chỉ vào hạ thân Fakher, "Vẫn còn hiệu lực. Chậc chậc, thứ này phiền phức đây..."

Fakher trợn mắt, tiếp tục khóc thét, "Cứu ta! Masoud đại nhân! Chúc phúc trên người con thỏ đó, không phải chính ngài đã tiêu trừ hay sao? Ngài nói như thế sẽ khiến hắn sau khi trưởng thành sẽ dễ dàng động dục, chỉ có thể khát cầu chủ nhân..."

"A... Đúng là ta đã thí nghiệm thành công. Nhưng ta hỏi này, tại sao quý tộc các ngươi lại nhàm chán như thế nhỉ? Đến con thỏ đáng yêu từng giờ từng phút đều liều mạng giãy dụa kia cũng không bằng. Tuy rằng trên người hắn không có chúc phúc thừa kế từ tổ tiên, thậm chí còn chịu sự khống chế của khế ước, thế mà vẫn có thể thoát khỏi tay ngươi, dù phải chịu khổ cực nhiều năm chống lại dằn vặt của thiên tính như vậy cũng nhất quyết không muốn làm đồ chơi cho ngươi. Bây giờ hắn đã cùng Long Tộc kết thành bầu ban, ngươi khôn hồn thì thu liễm lại đi, kẻo bản thân chết lúc nào cũng không biết đấy! À mà không, giờ có lẽ ngươi cũng chẳng trụ được lâu đâu."

Masoud đứng dậy một cước đem Fakher đạp ngã xuống đất, khinh bỉ cười nhạo, "Ngươi sống sung sướng quá, nên cho rằng mình muốn cái gì là có cái đó phải không? Ha, hiện tại chắc ngươi uất ức lắm chứ gì, mang theo tâm tình đó xuống địa ngục đi! Bớt đi một kẻ như ngươi, thế giới này sẽ tốt thêm mấy phần."

Fakher thống khổ co giật, rất nhanh đã chẳng chịu nổi cơn đau khủng khiếp, tắt thở. Masoud lau giày lên ghế sô pha, xoay người rời khỏi phòng.

Masoud vừa ra khỏi cổng dinh thự Fakher liền thấy Herbert đang đứng đó chờ hắn.

"Masoud, vấn đề của Simon, ngươi cũng góp phần ư?" Herbert âm trầm, tựa như chỉ cần hắn thừa nhận, sẽ lập tức vung tay đốt hắn ra tro.

"Ai, đừng dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn ta, ta được những gã quý tộc ngu ngốc kia nhờ cậy a. Đa số Thú Tộc đều bị con người bắt làm nô dịch, ta phụ trách giúp chúng tuyển chọn nô lệ và khắc khế ước chủ nô có tác dụng ràng buộc. Phần lớn pháp sư đều làm như vậy mà." Masoud nhún nhún vai.

"Thế nhưng lúc nãy ngươi có nói, ngươi thí nghiệm thành công trên người Simon, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Thành thật khai báo, ta có thể cân nhắc về chuyện tha cho ngươi."

"Ha, thành thật mà nói, ngài đang hưởng thụ thành quả thực nghiệm của ta đó. Ta không hi vọng ngài cảm kích, chỉ cần ngài giơ cao đánh khẽ lưu lại cái mạng hèn này thôi! Simon có thể sinh trứng, đó là kiệt tác của ta. Ngoài ra, ta chỉ phá bỏ chúc phúc trên người hắn thôi. Chúc phúc là một loại chú, giúp Thố tộc ức chế số lần động dục, thậm chí có thể điều khiển thời gian phát tác theo ý mình.Simon không có chúc phúc sẽ dễ dàng động dục, khao khát cực cao. Loại nô lệ như thế quý tộc rất thích a..."

Masoud chưa kịp nói xong, cổ đã nằm gọn trong tay Herbert. Lòng bàn tay y nóng như lửa, trong nháy mắt cổ Masoud đã hiện lên vết bỏng.

"Nếu vậy ta cũng muốn thử. Hừm, từ nay về sau, tính sự bình thường của ngươi vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn, chỉ có thể bị Long Tộc hoặc Thố tộc đè mới có thể đạt cao trào được. Nghe vui không?"

Herbert lạnh lùng phán, y dụng lực ném Masoud xuống đất.

"Hắc...  Nguyện vọng lúc trước của ta, hình như vẫn hữu hiệu mà nhỉ? Ngài đã đồng ý cho ta có một chốn dung thân ở lãnh thổ Long tộc, đồng thời chọn ta làm người chăm sóc dòng dõi của ngài..."

Hắc Long bị độ vô liêm sỉ của Mausoud đập cho một cú. Thế nhưng chính y đã đáp ứng hắn, bây giờ không thể trở mặt nuốt lời được. Điều này càng kích thích cơn giận của y, nhưng y không biết làm gì khác ngoài quát vào mặt hắn một câu: "Có gan thì cứ dọn qua mà sống!", quát xong liền bay mất dạng.

Masoud nằm trên mặt đất, vừa sờ sờ vết thương trên cổ, vừa cười cười.

"Long tộc thú vị thật! Đến nguyền rủa mà cũng nhuốm đầy tình sắc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui