Chư Thiên Quay Về Cuộc Sống Tu Tiên

Hoàng Đế và Lôi Quang Thiên cũng hết sức kinh ngạc khi ở ngoài nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra, chỉ là họ không tin vào mắt mình, họ cũng vừa rồi dính huyễn thuật của Trần Hàn

Hoàng Đế vẻ mặt khó tin nói “Huyễn thuật mạnh quá, cảm giác rất chân thật” Lôi Quang Thiên nghe cũng gật đầu đồng ý nói

“Quả là vậy, làm 1 phen vừa rồi lo cho hắn nhiều như thế”

Hồi nãy trong Huyễn thuật họ rất lo cho Trần Hàn, sợ hắn bị thương nặng, lo thiên tài như hắn lại chết trẻ như vậy

Trần Hàn ở bên trong trận pháp mặt trầm ngâm nghĩ ngợi “Trái tim của tên này hắn đã dịch chuyển đến chỗ khác, nhưng mà…” điều khiển Thiên Huyền nhúc nhích cọ quậy trên người Liên Dạ

Liên Dạ cười khúc khích nói “Muốn tim của ta đâu có dễ, ta biết rằng ngươi hay muốn dùng thanh kiếm này để đâm chết ta nhanh chóng, cho nên lúc giao đấu ta đã dịch chuyển trái tim của mình ra chỗ khác” vết thương trên ngực hắn dần lành lại

Liên Dạ thử cầm Thiên Huyền thấy không được liền nghĩ “Đây là vật có chủ, mình không thể nhúc nhích một cái, xem ra phải giết tên nhóc này rồi” sau đó chằm chằm con ngươi về Trần Hàn có đầy sát niệm

Trần Hàn cười nhẹ nói “Không sao, ta không phải không có biện pháp đối phó” liền cho hai tay áp sát vào nhau rồi vung ra hai hướng

Linh Lực Tỏa


Liên Dạ không biết chuyện gì thì thấy Thiên Huyền nhúc nhích ngày càng mạnh hơn, rồi hắn hộc máu ra ngoài quỳ xuống nói “Chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của ta, cảm giác có ngàn cây kim đâm vậy” vẻ mặt thống khổ hộc máu

Trần Hàn mặt lạnh đáp “Ta biết ngươi rất xảo quyệt cho nên đã thêm linh lực truyền lên thanh Thiên Huyền, vừa nãy ta cho Linh lực từ thanh kiếm bắn ra ngoài”

“Làm vậy để tìm tim của ngươi, ta bắn linh lực ra dạng các hình nhỏ li ti đâm vào khắp cơ thể, tiếp theo nó cứ lan ra từ từ, trừ khi chạm đến tim của ngươi thì thôi”

Liên Dạ mặt mày thống khổ sau khi nghe như vậy, hắn lăn qua lăn lại, miệng luôn chảy ra máu, gào thét lên đau đớn

Hắn mặt mày xanh ngắt cố nhịn đau rồi nói thầm “Thật đáng chết mà không nghĩ đến còn có cách này, thời gian trôi qua rất nhanh mình phải dùng quỷ khí để chữa trị lại thôi” các quỷ khí màu đỏ sau lưng hắn dần dần đi vào người

Trần Hàn mặt mày khói coi liền sử dụng Cửu Triết phóng tới, Liên Dạ liền vung tay đập mạnh xuống đất tạo bức tường đá dựng lên

Cửu Triết đâm xuyên qua, Trần Hàn cố điều khiển thanh phi kiếm cho nó đâm loạn xạ sau bức tường đá

Trần Hàn đâm nát xong nhưng không thấy xác tên kia, bỗng có cầu màu đỏ bắn từ dưới đất lên, Trần Hàn không kịp đỡ nhanh bị đánh bay

Trần Hàn đáp xuống mặt lạnh đi nói thầm “Cũng may mở hết phòng thủ tối đa, chiêu này dính cũng không sao do sức mạnh bị áp chế 5 phần” liền thu hồi Cửu Triết về tay

Trần Hàn cảm nhận xung quanh rồi cảm nhận dưới đất không cảm nhận được Liên Dạ đang ở đâu, hắn cười nhẹ nói “Không ra cũng không sao, vẫn còn Thiên Huyền ở cạnh hắn” Trần Hàn niệm lên bỗng có tiếng hét đau đớn vang ra từ dưới đất

Liên Dạ không chịu nổi liền bay lên khỏi mặt đất, vẻ mặt đau đớn rõ trên khuôn mặt hắn tức giận quát lớn “Tên nhóc khốn khiếp dám chơi bẩn với ta”

Trần Hàn cười đểu nói “Ngươi ở dưới đất đánh lén không phải là chơi bẩn sao” vẻ mặt Liên Dạ lập tức trầm lại

Liên Dạ hạ cơn tức giận xuống mắt nhắm lại, hắn niệm gì đó rồi mở mắt nhìn Trần Hàn nói “Ta quả thật không thể lay chuyển cây kiếm của ngươi nhưng quỷ khí thì không” đột nhiên Thiên Huyền bị bắn ngược lại ra sau thoát khỏi Liên Dạ

Trần Hàn ngay lập tức thu về nhưng Liên Dạ cũng lao tới nói “Đợi cây kiếm về ư không có chuyện đó” hắn lao sát vào Trần Hàn rồi miệng hắn phát sáng


Bỗng phát nổ lớn, Hoàng Đế và Lôi Quang Thiên ở ngoài nhìn thấy mà hốt hoảng lo an nguy của Trần Hàn, hắn hy sinh nhiều như vậy chúng ta không đền đáp gì nhiều…

Trong đám khói vụ nổ có bóng ảnh thoát lui về sau, đó là Trần Hàn vẻ mặt khó chịu nói “Đây là đồng quy vụ tận sao”

“Ha ha, cái gì đồng quy vu tận chứ, ta có thể dễ dàng hồi phục vết thương bằng quỷ khí, nhưng ngược lại là ngươi không xây xát gì cả có Linh Bảo bảo hộ sao” bước ra đám cưới chỉ Trần Hàn nói

“Mà thôi kệ ta sắp hết thời gian rồi đánh đâu hay đến đó” Liên Dạ lao nhanh về Trần Hàn chém bằng liềm

Trần Hàn cũng đồng thời đáp trả bằng Thiên Huyền và Cửu Triết, cả hai người đều ngang nhau. Do ở trong trận pháp nên Trần Hàn lợi hơi,còn Liên Dạ bị áp chế rất nhiều

Những tiếng thanh vũ khí va chạm vào nhau,hai người đánh nhau hồi lâu không hồi kết, vẻ mặt Liên Dạ vừa bất ngờ vừa tức giận nghĩ “Tên này có thể theo tốc độ của mình ư, tấn công lẫn thủ đều hoàn hảo không một điểm hở, làm sao có thể chứ” tiếp tục tăng tốc chém Trần Hàn siêu nhanh

Trần Hàn cũng đỡ được nhưng không nhiều, trong lòng hơi bồn chồn mà nghĩ thầm “Đây không phải là cách, thực lực hắn xa hơn mình nếu không nhờ trận pháp thì không có mạng sống rồi” thân thể Trần Hàn phát ra ánh sáng chói lóa khiến Liên Dạ bị hoa mắt liền lùi lại

Trần Hàn liền triệu hồi ra Hắc Long võ hồn, một con rồng màu tím đen hiên ra bên cạnh có 7 quả cầu lôi màu tím, Hoàng Đế và Lôi Quang Thiên cảm nhận sự đáng sợ của nó

Trần Hàn bắn cầu lôi vào người Liên Dạ với tốc độ cao, Liên Dạ hắn nhìn quả cầu lôi bay đến vẻ mặt đắc ý nói “Hừ cầu Lôi nhỏ nhoi” hắn vươn tay nắm lại dùng quỷ khí bao bọc lại cầu lôi

Trần Hàn cười lạnh nói “Đấy không phải lôi bình thường” hắn nắm tay lại, quả cầu lôi ở tay Liên Dạ bỗng phát nổ

khói mù mịt nhưng lôi điện vẫn tỏa ra mãnh liệt trong đám khói, Trần Hàn không do dự bắn thêm 3 quả cầu lôi vào trong khói rồi cho nó phát nổ, tiếng nổ liên tục tỏa ra xung kích mạnh,lôi điện cào xé nát khắp nơi


Một lúc lâu sau đám khói tan đi, một thân người vẫn lơ lửng trên không trung máu rơi như nước lộ xương cốt ra, Trần Hàn nhíu mày dùng Thiên Huyền và Cửu Triết đâm đến thân của Liên Dạ

Hai thanh kiếm đâm xuyên qua nhanh chóng nhưng thân người của Liên Dạ vẫn lành lạnh, rồi dần dần mọc ra tứ chi hồi phục lành lặn

Trần Hàn nhìn thấy rồi nghĩ thầm “Tim của hắn đáng lẽ bị bạo phát và nổ rồi chứ, hay có lẽ hắn giấu chỗ khác bằng cách khác”

Liên Dạ khôi phục xong cả người rồi nói “Cầu lôi thật mạnh, phải nói thứ lôi đó có thể uy hiếp cả chủ nhân của ta, thật may là ta đã giấu trái tim đi chỗ khác” rồi hắn nhìn bàn tay của mình đang có nếp nhăn

Liên Dạ bất chợt hoảng loạn trong người mà tiết lộ trên mặt mà nghĩ thầm "Lôi điện đó còn ở trong người của mình, thời gian của mình không còn nhiều chỉ còn nửa canh giờ mà thôi, tuy mình chết nhưng vẫn phải giết Hoàng Đế " hắn quay qua nhìn Hoàng Đế qua trận pháp bày tỏ ra sát khí

Hoàng Đế mặt trầm lại nói cho Lôi Quang Thiên nghe “Tên này hắn đến đây vì ta, không biết bọn chúng bắt mình vì cái gì” suy nghĩ mãi vẫn chưa biết ý đồ tên kia

Lôi Quang Thiên cũng trầm mặc mà nói “Quả thật như thế, đến ta cũng không nghĩ đến bất cứ điều gì có lẽ vì thiên phú chăng” bản thân liền đề phòng cảnh giác

Hoàng Đế mặt hơi mất hồn nói “Cũng bất ngờ trước võ hồn của Trần Hàn, nó thế mà lại là Long hồn, hắn kiếm đâu ra thế, uy áp tỏa ra từ nó khiến Long hồn của ta bị áp chế”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận