"Dì yên tâm, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, hẹn hò với Ôn Tâm cũng sẽ là hẹn hò với mục đích kết hôn.
" Chu Tồn rất nghiêm túc giải thích
"Mẹ! Cái đó con! " Ôn Tâm lớn tiếng mở miệng ngắt lời nhưng lại không biết giải thích thế nào, lo lắng nhìn mọi người có mặt, không một ai để ý đến cô hoặc tin cô cả
"Được rồi, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, các con hẹn hò tôi sẽ không can thiệp phản đối nhưng! sau này các con yêu đương thì phải cho tôi biết điều, ho khan~ còn chuyện ở bên ngoài qua đêm với nhau thì trước khi kết hôn không được phép xảy ra nữa!" Bà Hà Mai thấy Ôn Tâm lo lắng nhìn họ tưởng là lo lắng họ phản đối, cuối cùng mở miệng tuyên bố quyết định.
Thực ra cũng là vì bà Hà Mai vẫn luôn âm thầm quan sát Chu Tồn từ đầu đến cuối vẫn luôn rất điềm tĩnh và không hề lúng túng, nói chuyện cũng rất chân thành lễ phép, không có chút tính trẻ con nào, là ứng cử viên con rể tốt trong lòng bà, mặc dù Ôn Tâm còn rất trẻ nhưng định sớm cũng không phải là chuyện xấu, tránh lại trở thành như Ôn Nhuận ế chồng.
"Ừm, tôi cũng rất đồng ý, vốn dĩ đã nói chuyện với cô của em, vẫn luôn hy vọng có thể trở thành thông gia, mặc dù bây giờ có thay đổi một chút nhưng tôi vẫn rất hài lòng, đã nói là viên mãn rồi thì trưa nay ở lại ăn cơm trưa cùng nhau đi!" Ôn Tri An nghe thấy thái hậu đã lên tiếng đồng ý, trong lòng cũng bỏ đi sự biệt nữu vui vẻ nói
***
Mỗi người nói xong lời của mình cũng tự tản ra bận rộn việc của mình, thái hậu và Ôn Tri An vào bếp dọn dẹp đồ đạc nhặt rau chuẩn bị bữa trưa lát nữa, Chu Tồn dưới sự chỉ dẫn của ánh mắt Ôn Nhuận đi theo cô đến thư phòng.
Chỉ còn Ôn Tâm một mặt buồn bực khó chịu "Mọi người đều quyết định xong rồi, vậy còn em là người trong cuộc thì sao? Mọi người có hỏi ý kiến em chưa?"
Ôn Tâm muốn khóc không ra nước mắt nhưng cũng chỉ có thể trong lòng thầm kêu oan, vì cô không dám chắc nếu lúc này phản kháng thì có bị bạo lực gia đình không.
Trong thư phòng
"Chu Tồn, anh làm gì vậy? Anh với em gái tôi! hai người không phải thật chứ?" Ôn Nhuận không thể tin được anh và Ôn Tâm đang hẹn hò, nhìn biểu cảm cầu cứu của Ôn Tâm lúc nãy cô đã biết cô em ngốc của mình không hề hay biết
"Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi nghiêm túc với Ôn Tâm, chỉ là Ôn Tâm cô ấy thì có vẻ vẫn chưa nhận ra, tôi cũng chưa kịp theo đuổi cô ấy.
" Chu Tồn cười thoải mái nói
"Hả? Anh, anh thật sự thích Ôn Tâm sao?" Ôn Nhuận kinh ngạc đến mức suýt hét lên nhưng vẫn kịp thời đè thấp giọng
"Đúng vậy, cô ấy khá dễ thương.
" Nghĩ đến một số hành động ngốc nghếch của Ôn Tâm, anh không khỏi bật cười
"Chậc chậc chậc~ Chu Tồn, anh thực sự bị cô em ngốc của tôi mê hoặc rồi!" Nhìn anh như vậy, Ôn Nhuận cũng phải kinh ngạc
"Cô ấy ngốc nghếch rất đáng yêu, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để tỏ tình với cô ấy, nếu không sợ sẽ dọa cô ấy chạy mất!" Anh mỉm cười đáp lời, trong lòng cũng có chút phiền muộn
"Đừng nhìn em gái tôi có vẻ ngốc nghếch nhưng nếu anh thực sự muốn cô ấy hiểu được lòng anh và chấp nhận anh thì anh phải cố gắng và tốn nhiều tâm tư đấy.
" Ôn Nhuận hiểu ý vỗ vai động viên anh.
Cô vẫn khá hiểu tính cách của em gái mình, biết rằng khi còn học đại học em ấy cũng đã từng có một hoặc hai người bạn trai nhưng cuối cùng đều là do đối phương không chịu nổi mà chủ động chia tay với em ấy, đến giờ Ôn Tâm vẫn không hiểu lý do, em ấy quá ngây thơ và ngốc nghếch, em ấy vẫn không hiểu tình yêu là gì, thích thực sự là gì, đồng ý với người ta chỉ vì thấy người ta đẹp trai, hoặc vì có cơm miễn phí ăn, có người miễn phí xách đồ và giữ chỗ.
Khi hẹn hò, em ấy hoàn toàn không quan tâm đến bạn trai mình, thậm chí khi người ta đi lại gần gũi với những cô gái khác, em ấy cũng không hiểu ghen tuông là gì.
"Yên tâm, nếu tôi ở bên cô ấy, tôi chắc chắn sẽ chân thành với cô ấy, sẽ không để cô ấy phải chịu một chút tổn thương nào.
" Thấy Ôn Nhuận cười như không hề để tâm, Chu Tồn tưởng cô không coi trọng mình nên đặc biệt nghiêm túc hứa với cô chị này
"Tất nhiên là tôi sẽ yên tâm rồi, vì cuối cùng thì ai bị tổn thương vẫn chưa biết được!" Ôn Nhuận không hề lo lắng cho Ôn Tâm, vì một cô gái nhỏ không hiểu tình yêu sẽ vô tư lự, không hiểu tình yêu và sự hy sinh thì làm sao dễ dàng bị tổn thương được chứ
"Đúng rồi, Ôn Tâm có sợ chó không?" Đột nhiên nhớ ra, anh vẫn hỏi cẩn thận