"Được rồi, ăn thong thả."
Lâm phu nhân cùng a Xuân vừa đi ra ngoài, Cung Thanh Hạ liền đứng lên.
Người ta ngồi chưa tới 5 phút đồng hồ, tỷ đã...........!
Sở Ấu Cơ ngơ ngác, "Ơ?"
Cung Thanh Hạ lên lầu lấy túi xách, tiện thể mang tập văn kiện xuống, "Ăn xong thì ký văn kiện đi."
Vốn định ngồi vào ghế sô pha ở phòng khách đợi, không nghĩ tới đứa bé kia mặt xị như cái bánh bao, lon ton chạy tới, "Ăn, ăn xong rồi."
Cung Thanh Hạ, "..........."
Lấy lại tinh thần, đứa bé đưa tập văn kiện trả lại cho nàng, "Ký xong rồi."
Cung Thanh Hạ, ".............."
Sở Ấu Cơ, "Tỷ tỷ, em xem tọa độ hàm số hôm nọ tỷ tỷ vẽ, rất nhiều cái không hiểu." Hai mắt đung đưa chờ mong.
"Thật sao?" Cung Thanh Hạ cũng không để ý đến đôi mắt sáng lấp lánh của đứa bé kia, đem tập văn kiện bỏ vào túi xách, "Chứng tỏ em không chú tâm."
Sở Ấu Cơ, "............."
Cung Thanh Hạ, "Tôi còn có việc, đi trước." Cũng không quay đầu lại, cứ như vậy rời đi.
Sở Ấu Cơ, ".........."
"Tọa độ hàm số kia," Cửa phòng đóng lại, lại được mở ra, khuôn mặt thanh lệ của Cung Thanh Hạ lại một lần nữa xuất hiện trước tầm mắt đứa bé, "Tôi đi công tác xong về giảng cho em." Nói xong lẳng lặng nhìn chăm chú đứa bé chốc lát, trên mặt chậm rãi nở ra nụ cười.
Sở Ấu Cơ, "............"
Lấy lại tinh thần, má lúm đồng tiền của Cung Thanh Hạ đã biến mất từ lâu.
Tỷ tỷ, chờ tỷ trở về.
Sở Ấu Cơ nhìn không khí mỉm cười, ánh mắt ấy trong sáng như ánh trăng ngày rằm.
Sở Ấu Cơ vốn chuẩn bị lên thư phòng làm bài tập, vừa mới đi lên cầu thang, chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên trong phòng ngủ, nhận cuộc gọi, giọng nói chấn động của biên tập vang lên, suýt chút nữa làm cho Sở Ấu Cơ rơi điện thoại.
"Chuyện đêm ngày hôm qua, cô cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ?"
"................!Cái đó, không phải tôi........."
"Coi như làm phiền giấc ngủ của cô, cũng phải nói với tôi một tiếng a, sao có thể tắt máy như thế? Hơn nữa đây không phải là lần đầu, lượt đọc của 《 Xuân Thu nơi đây 》 dù có cao như thế nào, cũng không thể coi biên tập như không khí như vậy được a!"
Coi biên tập như không khí? Làm sao đến trình độ này a?
Sở Ấu Cơ kinh hoảng, biết giải thích cũng vô dụng, chỉ đành thẳng thắn, "Là tôi sai, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Ừ, được, tha cho cô." Giọng nói của biên tập mềm nhẹ hơn chút, "Kỳ thực, tối qua tôi muốn nói cho cô biết, vì độc giả rất ủng hộ, chương trình 《 Giấy Tuyên Thành của Giang Nam 》 quyết định sẽ tổ chức thêm một tập nữa về 《 Xuân Thu nơi đây 》."
Sở Ấu Cơ cười, "Biết rồi."
"Cô có thể lạnh nhạt đến thế sao?"
Sở Ấu Cơ cười ra tiếng "Biết rồi."
"Vậy còn tạm được."
Ngày hôm sau.
Cao ốc tổng bộ của tập đoàn Hi Sở.
Từ phòng họp đi ra, Cổ Lệ Tiệp theo sát Cung Thanh Hạ, "Bạo Quân, cô thật sự muốn tôi cùng đi tới thành phố S?"
Cung Thanh Hạ một chữ quý như vàng nói, "Ừ."
"Vậy cô nhất định phải trả công tác phí cho tôi."
"Đừng nghĩ."
Cổ Lệ Tiệp nhíu mày nói, "Vậy sao tôi phải đi với cô?"
"Vì tôi là tổng giám đốc, cô là thư ký của tổng giám đốc."
"Ôi," Cổ Lệ Tiệp rít gào, "Vậy tôi phải lôi hết lục phủ ngũ tạng của mình ra tạ chủ long ân, cảm động đến rơi nước mắt?"
"Không cần."
"......"
Cũng trong lúc đó, trong lớp 10 ban 2 của trường trung học phổ thông 14.
Đang là giờ giải lao, Sở Ấu Cơ đang lo lắng không đuổi kịp tiến độ môn toán học, còn Giang Tiểu Tĩnh thì lại líu ra líu ríu cãi vã với bàn trước -----
"Tôi thích nhất là Viêm Doãn Tư, thân là hoàng tộc Đông Chu, huyết thống của nàng thậm chí còn cao quý hơn Thanh Dương Cảnh, làm việc lại vô cùng biết điều, thực là đáng quý, ôi chao......"
"Chậm đã, Trọng Hoa thị mới là hoàng tộc Đông Chu mới phải? Luôn là chi chính, Viêm thị chỉ là chi phụ của Trọng Hoa mà thôi, không thể so được với huyết thống của Thanh Dương Cảnh, Viêm Doãn Tư làm thế tử của Viêm thị cũng chỉ có thể nói là làm việc biết điều, hơn nữa Thanh Dương, Liên Sơn, Tấn Vân, Cơ Thủy, Trọng Hoa được đặt ngang hàng với nhau, đều là ngũ đại quý tộc, Viêm thị không được xếp trong đó, huyết thống làm sao có khả năng so với Thanh Dương thị cao quý kia?"
"Chi phụ của Hoàng tộc cũng là huyết thống của hoàng tộc a, Thanh Dương thị tuy rằng đứng đầu Vũ Cung, nhưng dù sao vẫn là thần tử......"
"Khoan! Thần tử chỉ là trong Đông Chu mà thôi, còn xét đến các nước trong Xuân Thu, Thanh Dương thị quyền thế hơn nhiều so với Trọng Hoa thị a."
"Keng Keng Keng!"
Hai người tranh luận đến khi chuông vào học vang lên mới kết thúc.
Sở Ấu Cơ cười trong lòng, 'Hai người các ngươi, xem tiểu thuyết thì chăm chú như vậy, học lịch sử mà được một phần như vậy có phải tốt hơn không?'
Từ khi nào, các bạn học bên cạnh cũng bắt đầu đọc 《 Xuân Thu nơi đây 》 vậy?"
Cũng hơi tò mò một chút.
Có điều, lão sư dạy toán học đi vào, Sở Ấu Cơ thấp thỏm như lính đảo ngũ, vô cùng căng thẳng ---------- quả nhiên, nàng với môn toán học không hợp nhau chút nào a.
Buổi chiều, tan học xong, đang trên đường về nhà, đi qua trạm xe bus, Sở Ấu Cơ nghe thấy hai cô gái nghị luận.
"Tôi phát hiện, càng ngày tôi càng thích Nhân Điện."
"Tôi không thích hắn, quá nhu nhược."
"Nhưng mà là 'Mỹ nam vô song của Liên Sơn' a, Nhân Điện quả là đệ nhất mỹ nam của Xuân Thu, ôi chao! Ai! Ôi!"
"Cô tỉnh mộng chưa?"
"............"
Hóa ra Nhân Điện làm cho người ta có cảm giác nhu nhược sao?
Sở Ấu Cơ nghiêng đầu nhỏ.
Về đến nhà, Lâm phu nhân như thường lệ, đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, a Xuân thì đang bận rộn trong bếp, hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu, nhưng tuyệt đối không liên quan đến việc Sở Ấu Cơ viết tiểu thuyết ------
Hai vị trưởng bối tuy rằng biết Sở Ấu Cơ viết truyện online, nhưng chưa bao giờ hiếu kỳ về nội dung Sở Ấu Cơ viết, cũng không can thiệp.
Thái độ văn minh như vậy, luôn làm cho Sở Ấu Cơ cảm kích.
"Ấu Ấu?" Lâm phu nhân thò mặt ra khỏi tờ báo, "Thứ sáu tuần này, cùng bà ngoại đi thăm mẹ cháu đi." Khẩu khí không rõ ràng, cũng không rõ là câu sai khiến hay câu trần thuật.
Sở Ấu Cơ hơi động trong lòng, gật gù, "Vâng."
"Tối chủ nhật mới về, sẽ mất khoảng hai ngày," Lâm phu nhân đẩy mắt kính lên, "Bài tập cùng với công việc viết truyện của cháu phải an bài từ sớm."
"Biết."
Bà ngoại rốt cục đồng ý dẫn nàng đi gặp mẹ, từ sau khi tỉnh lại, nàng vẫn chưa gặp lại mẹ.......!
Hai ngày sau.
Thành phố S, tại một phòng lớn trong khách sạn nào đó.
Cổ Lệ Tiệp ngồi trên ghế salon tại đại sảnh khách sạn, hai chân đan chéo, nhàn nhã lật xem tạp chí thời trang.
Bất ngờ phát hiện bóng người Cung Thanh Hạ từ trên lầu đi xuống, lập tức đi tới, "Bạo Quân!"
Cung Thanh Hạ nhàn nhạt nói, "Tôi lại tưởng rằng cô đang mải đọc tạp chí."
"Vốn tâm trí đều đặt lên tạp chí kia, nhưng ưng được mấy bộ quần áo, đều không đủ tiền để mua," Cổ Lệ Tiệp nói tới chỗ này, nhíu mày nói tiếp, "Tâm trí đương nhiên không đặt ở đấy nữa rồi."
Cung Thanh Hạ cười nhạt, dường như đang cười nhạo gì đó, "Đúng vậy không?"
"Phản ứng của cô là như thế nào?" Cổ Lệ Tiệp nheo mắt lại, "Sao tôi lại cảm thấy, vẻ mặt của cô rất kỳ lạ?"
"....!Tôi đi ra ngoài một chút, không phải là việc công, cô không cần theo tôi."
Cổ Lệ Tiệp kinh ngạc, "Thật là đúng dịp, tôi cũng muốn ra ngoài một chút, tiêu khiển uất ức trong lòng." Bước theo phía sau Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ dừng bước, quay đầu nhìn nàng, nàng liền ngẩng đầu nhìn trời, "Xem, một con chim nhạn bay qua bầu trời tối tăm, a, thoải mái cỡ nào!"
"......" Cung Thanh Hạ lắc đầu thu tầm mắt lại, có người gọi đến, là khách hàng của công ty, Cung Thanh Hạ vừa đi vừa thương thuyết với khách hàng, tạm thời không để ý tới thư kí lộng lẫy phía sau, "Hi Sở đương nhiên là có thành ý, không phải vậy tôi đã không đến đây......."
Cung Thanh Hạ thương thuyết qua điện thoại xong, Cổ Lệ Tiệp cũng bỏ điện thoại xuống, liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Cung Thanh Hạ tiếp điện thoại xong, tâm tình không tệ, liền ném cho Cổ Lệ Tiệp một câu hỏi, "Cô cảm thấy nhà văn là kiểu người như nào?"
"Cái này," Cổ Lệ Tiệp nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, trầm tư một lúc, chợt nói, "Tôi cho rằng nàng sẽ mặc áo màu xanh lưu ly, một tay nâng chén trà, một tay nâng quai hàm nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, quần áo tung bay theo gió, suy tư nhìn trời đất, viết xuống trang giấy những cố sự ái tình của mình, tao nhã, vui vẻ sống qua ngày?"
"Không sai," Cung Thanh Hạ mỉm cười.
"Rất có trí tưởng tượng," dừng một chút, "Vậy cô cảm thấy mình là người thế nào?"
"Vấn đề này tôi không thể trả lời, không nhìn được chính mình, thẳng thắn mà nói, tôi cũng không hiểu rõ chính mình."
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Vậy cô cảm thấy tôi không hiểu cô?"
"Chà chà, cô không phải là biết rõ còn hỏi sao? Tôi làm sao giống cô, một người chẳng để cho người khác hiểu tâm tư của mình thế nào."
"Kỳ thực tôi không thích cận vệ quấy rối sinh hoạt cá nhân của tôi."
"Cô nói chuyện có thể liên quan một chút không?"
"Vì lẽ đó tôi dẫn theo thư kí cùng đến, hơn nữa vị thư kí này căn bản không biết làm việc của thư kí."
"Oh my God!" Cổ Lệ Tiệp đưa tay đỡ trán, "Tôi sắp hôn mê rồi."
Buổi tối.
Sở Ấu Cơ đang trong thư phòng luyện chữ, vẻ mặt a Xuân rất nghiêm túc đi tới, "Ấu Ấu, Hi Sở gọi điện tới."
"Hả?"
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu nhìn a Xuân không hiểu gì ----------- công ty gọi điện tới Lâm gia, nàng chưa bao giờ nhận điện đã thành thông lệ, a di, người nên biết a.
A Xuân đương nhiên hiểu nghi hoặc trong lòng Sở Ấu Cơ, "Là bảo an gọi tới, nói là có sự tình khẩn cấp cần báo cáo với cháu."
"Vậy sao?" Sở Ấu Cơ hai ngày nay vẫn đang háo hức, vốn nghĩ rằng Chủ Nhật sẽ cùng bà ngoại đến thăm mẹ, cũng chưa suy nghĩ nhiều, lúc nghe a Xuân nói như vậy, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, thả bút lông trong tay ra, bước nhanh xuống lầu.
"Alo, tôi là Sở Ấu Cơ, có chuyện gì vậy?"
"Chủ tịch, tôi là đội trưởng đội bảo an của Hi Sở," Hô hấp của đối phương rất loạn, rõ ràng đang sợ hãi, "Cung tổng trên đường lái xe về, trên đường cao tốc bị một chiếc xe không rõ lai lịch chặn đường, sau đó bị tay súng trên xe bắn."
Sở Ấu Cơ nghe cũng hãi hùng khiếp vía, "Cung tổng có bị nguy hiểm hay không?"
"Cung tổng cùng thư kí Cổ trong xe đều bị thương, thương thế không rõ, bộ bảo an cũng vừa mới nhận được điện thoại báo tin từ thư kí Cổ, nàng vì vội đưa Cung tổng đến bệnh viện nên chưa nói rõ sự tình.".