Tô Ngọc Liên bỏ cái khăn trên tay xuống cười khổ
Con gái gì chứ? Cha tôi chỉ xem tôi như món hàng giúp gia tăng địa vị của ông ấy trong giới thượng lưu thôi. Với lại... tôi ở riêng, ông ta cũng chẳng thèm đến thăm. Cô ấy đến chỗ tôi chẳng phải giải quyết được vấn đề rồi sao?
Đúng thật là nếu cô đến đó, Phi Yến và anh cả của cô ấy sẽ tránh khỏi rắc rối
Anh em họ cũng sẽ không vì chuyện này mà trở mặt
Bạch Diệp Phi Yến lại nghi ngờ nói
Cô không muốn gả cho anh hai tôi. Làm sao chúng tôi biết... cô có đem Y Y đến giao nộp hay không?
Tô Ngọc Liên nhìn về phía họ, vẻ mặt đượm buồn
Cô... nói cũng phải
Cứ để tôi đến nhà cô đi
Lạc Y Y lên tiếng
Tam tiểu thư lay lay bờ vai của cô cố gắng kìm nén không thét toáng lên
Y Y, chị bị điên rồi hả? Sao có thể dễ dàng tin được? Nếu bị bắt lại thì công sức hôm nay coi như lãng phí
Bây giờ cô đâu còn đường nào để đi nữa, lại không muốn quan hệ anh em của Phi Yến bị hủy hoại chỉ vì mình
Chị muốn tin cô ấy 1 lần
Bạch Diệp Phi Yến cố ngăn cản, nhưng chẳng thể nào lung lay được ý chí của cô. Đành phải chấp nhận
Thời gian ngồi đây cãi nhau, có khi lát nữa anh hai tìm đến cũng phí công trốn ra
Đánh cược 1 lần xem sao vậy
Thôi được rồi, sau này nếu có cơ hội em sẽ đến thăm chị
Nói rồi, cô xuống xe rồi nhanh chóng trở về nhà
_________
Bạch Dạ Phi Ưng về đến biệt thự
Bảo vệ và người hầu đều bị đánh ngất, con báo trắng thì ngồi ở sãnh vui mừng vẫy vẫy đuôi khi thấy chủ nhân
Nguy rồi
Mau tìm người
Hắn ra lệnh cho thuộc hạ về cùng rồi tức tốc chạy lên lầu
Tìm kiếm khắp nơi cũng chẳng thấy cô đâu
Không thể nào, chắc là ở đây có trộm cô sợ hãi cho nên trốn vào 1 góc
Phải tìm thật kỹ, chắc chắn sẽ tìm thấy thôi
Hắn cứ như mất hết lý trí chạy khắp biệt thự rộng lớn tìm bóng dáng nhỏ bé của cô
Đồ đạt đều bị hắn lục tung, 1 nơi lộng lẫy thoáng chốc bị hắn phá tan hoang
Bạch Dạ Phi Ưng cắn răng nghiến lợi gầm lên
Mau mở camera, điều tra toàn bộ mọi chuyện cho tôi!
Ngãi Thụy đứng bên cạnh ấp úng trả lời
Thiếu gia... camera của biệt thự... toàn bộ đã bị vô hiệu hoá
Vừa nói xong, cái bình cỗ liền sượt qua bên má rồi va vài bức tường sau lưng, vỡ tan tành
Không phải cướp... chắc chắn không phải cướp
Chẳng có tên khốn kiếp nào dám bén mãng vào địa bàn của hắn ngay ban ngày ban mặt
Tất cả đồ quý giá đều không mất thứ gì
Người làm toàn bộ không ai mất mạng mà chỉ bị gây mê ngất đi
Chỉ riêng cô là chẳng thấy đâu
Tại sao con báo lại không cắn chết kẻ đột nhập?
Nó cũng chẳng bị tiêm thuốc
Kẻ đến đây chắc chắn là người quen
Chết tiệt!!!!!
Rốt cuộc là kẻ nào!!!!!
Hắn gào lên rồi đá văng cái ghế bên cạnh
Phi Yến? Mẹ? Hay là kẻ nào khác?
Kẻ nào gan to bằng trời dám gây hấn với hắn?
Bạch Dạ Phi Ưng trong mắt loé lên tia tàn nhẫn, hắn chỉ tay vào đám người nằm trên đất, nói với Ngãi Thụy
Làm cho họ tỉnh dậy rồi bắt khai ra toàn bộ cho tôi
Hắn lái chiếc lamboghini màu đen chạy đi mất
______________
Tại biệt thự trung tâm thành phố S. Bảo vệ ra sức ngăn cản vị thiếu gia đang phát điên cầm súng lục xông vào
Nhị thiếu... ngài... ngài bình tĩnh lại đi ạ
Bạch Dạ Phi Long đang ở đâu
Hắn chỉa súng lên đầu người bảo vệ đang ngăn cản mình lạnh lùng uy hiếp
Cậu ta không trả lời chỉ cố gắng nói vài câu vô nghĩa mong hắn đừng làm bậy
Máu nóng hắn càng sôi nhiều hơn, muốn bóp cò xử lý. Liền bị giọng nói bá đạo ngăn lại
Tối rồi còn đến làm gì?
Bạch Dạ Phi Long vẫn điềm nhiên đút tay vào túi quần, nhìn đứa em hơn 30 tuổi bé bỏng của mình. Không quên chọc ghẹo
Nhớ anh cả sao, em trai?
Bạch Dạ Phi Ưng đưa nòng súng về phía anh mình. Đàn em của đại ca liền tạo thành vòng tròn vây quanh hắn
Nhưng người bị chĩa súng vẫn vui vẻ phất phất tay bảo họ lui xuống
Hốt hoảng làm gì? Anh em tình thương mến thương chưa thấy bao giờ à?1