Bạch Dạ Phi Ưng hướng súng lên trời
Đoàng!!!
Tiếp theo người của hắn liền kéo vào.
Chủ tịch lớn tiếng ra lệnh
Lục soát cho tôi!!!
Đám người cao to lập tức xông vào từng phòng tìm kiếm
Phòng khách báo nhiệt thoáng chốc chỉ còn lại 2 người
Bạch Dạ Phi Long bước xuống sofa uống trà như thói quen hằng ngày
Kệ vậy! Em trai lớn rồi không còn nghe lời anh trai nữa
Thấy em trai mình cứ đứng yên 1 chỗ vẫn luôn đưa súng về phía mình, lão đại thật là đau thấu tâm can
Lúc anh kết hôn, em đến hôn lễ chẳng nói câu nào có biết anh buồn lắm không.
Bây giờ đến … để tâm sự?
Bớt phí lời đi, rốt cuộc anh đem Y Y giấu ở đâu rồi
Y Y? Y Y nào? Em trai à, anh đã kết hôn rồi nha, tấm thân trong trắng này bây giờ chỉ dành cho chị dâu em.
Trong mắt anh, chị dâu em là tuyệt nhất, anh đâu rãnh mà đi dòm ngó nữ nhân khác? Lại là người dính dáng đến em?
Bạch Dạ Phi Long nhún nhún vai, không chớp mắt nói
Lâm Doãn đứng trên tầng nghe thấy nhếch môi cười
2 anh em nhà này không hoà hợp… cô biết tại sao rồi
Nhị thiếu kìm nén cơn giận
Tôi chưa hề nói đó là nữ
Lão đại nghe xong không hề có chút chột dạ, thậm chí còn cao hứng hơn
Ấy chết! Anh bậy quá, lâu ngày không gặp không biết sở thích của em thay đổi nhanh đến thế.
Vậy thì anh càng không có lý do gặp mặt cậu trai đó của em.
Anh thích nữ nhân, đối với nam không hứng thú
Thiếu gia tức giận thật rồi, lập tức thu súng rồi nhào đến nắm cổ áo người nào đó đang ung dung uống trà, bàn tay run run nổi đầy gân xanh
Kẻ dám ban ngày ban mặt đến nhà chính hạ thủ rồi bắt người của tôi đi, ở thành phố này ngoài anh ra thì còn có ai!!!
Cái đó làm sao anh biết.
Bình thường em làm việc vô tình độc đoán gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người.
Họ không ra tay được với em vì nể gia tộc Bạch Dạ.
Nhưng không có nghĩa người bên cạnh em sẽ có kết quả tốt
Bạch Dạ Phi Long gương mặt hiện lên 2 chữ ‘đáng đời’ giọng nói hết sức vui vẻ, đưa ánh mắt thương cảm hướng về phía em mình
Lúc này, người của Nhị thiếu cũng từ khắp nơi chạy ùa vào phòng khách
Ngãi Thụy lên tiếng
Thiếu gia … không thấy người ở đây
Anh đã nói rồi mà, trái tim này chỉ có mỗi …
Bạch Dạ Phi Long, anh đem cô ấy giấu ở nơi khác rồi đúng không.
Muốn giở trò đồi bại gì!!!
Nhị thiếu gia lúc này không tìm được người, vốn không còn giữ được bình tĩnh.
Ánh mắt long lên sòng sọc ghì anh mình xuống
Bụp!!!
Dưới bụng truyền đến cảm giác quặng đau hít thở không thông, Bạch Dạ Phi Ưng nhất thời không phản ứng kịp liền khụy người 1 tay ôm bụng
Bang chủ Hắc bang lúc này đẩy ngã em mình lên ghế sofa rồi đứng dậy, nhìn hắn quằng quại chẳng còn đau thương như lúc nãy nữa
Giờ đây lộ ra gương mặt lãnh khốc, ném ánh nhìn chết chóc về phía Ngãi Thụy
Anh ta bị khí thế này áp bức súyt chút trụy tim.
Nhanh chóng chạy đến đỡ người ngồi trên ghế lên
Chẳng biết hắn dùng bao nhiêu sức lực, mà Bạch Dạ Phi Ưng vốn khoẻ mạnh giờ đây chẳng thể nhích nỗi 1 phân
Bang chủ xoay xoay cổ tay
Phi Ưng … đừng thấy anh vui vẻ mà làm tới.
Bình thường em làm gì anh không quan tâm, nhưng cái câu ‘giở trò đồi bại’ đến tay chị dâu em … thì anh sẽ chỉ còn nửa cái mạng.
Hôm nay em không tỉnh táo, anh không trách.
Các người còn không đưa tiểu Nhị về!!!
Hắn gầm lên, đám người nghe xong liền thụt mạng bỏ chạy
Bạch Dạ Phi Ưng nói chuyện cũng chẳng còn sức, chỉ có thể thầm rủa trong lòng
Dám gọi hắn là tiểu Nhị, tên khốn!!!
Biệt thự trở về vẻ yên tĩnh vốn có
Hắn nhìn lên tầng trên thì thấy vợ mình đang chống cằm tựa vào lang cang xem náo nhiệt.
Liền vui vẻ vẫy vẫy tay vài cái
Lâm Doãn tặc lưỡi lắc đầu vài cái, gương mặt lộ ra vẻ ghét bỏ mắng
Vô liêm sĩ
Rồi bỏ đi
__________
Ở 1 nơi khác, Lạc Y Y cũng Tô Ngọc Liên đã đến ngoại thành
Nơi này thưa thớt, lại yên bình cho nên sẽ không có ai dòm ngó
Tô tiểu thư đưa Y Y đến căn phòng ở tầng trệt
Cô cứ ở đây đi, nơi này quan sát được tất cả biệt thự.
Còn có tầng hầm, nếu có người đến cũng dễ dàng trốn thoát.