Từ ngày bắt đầu kinh doanh với Đông Ca, Hy Văn càng bận rộn, đi sớm về khuya hơn lúc trước.
Có những hôm cô về đến nhà thì đã là qua ngày hôm sau, công việc như bốc hàng giao hàng đã có Đông Ca phụ trách, nhưng Hy Văn lại là quản lý chung nên trách nhiệm rất nặng nề.
Cô phải lăn xả vào những vụ giải quyết tranh giành đơn hàng với các nhà vận chuyển khác, nhiều vụ tài xế các nhà xe ẩu đả nhau xảy ra rất thường xuyên.
Một đêm khuya cuối tháng 6, khí trời đang vào giữa hè, vô cùng oai bức và nóng, mặc dù đã vào đêm nhưng nhiệt độ không giảm đi là bao.
Trong một căn phòng ở giữa khu vực chợ Đông,
Hà Hiểu Minh và A Báo sau nhiều lần đề nghị gặp mặt không thành từ phía Hiểu Minh, cuối cùng A Báo cũng đã chịu gặp mặt nhau để thương thuyết.
Hiểu Minh bắt chéo chân ung dung hút thuốc, ánh mắt anh đang thầm đánh giá A Báo.
A Báo không phải là một kẻ mới ra giang hồ, hắn quen biết nhiều ông lớn trên cao, thống lĩnh chợ đen lẫn bọn đàn em nhiều trải rác khắp Thành Đô lẫn 4 tỉnh lân cận.
Hắn như một ông vua đúng nghĩa của vùng đất An Nam rộng lớn, đầu óc chứa toàn sạn đá lẫn nhưng suy tính khôn ngoan nguy hiểm cô cùng.
Gã trạc 40 tuổi hoặc có thể hơn, trán ngắn nhưng mặt lại tròn, ánh mắt sắc bén như dao, trên miệng là điếu xì gà phì phò khói, cả thân hình nhỏ nhắn nhưng rắn chắc nằm dựa trên ghế không chút khách khí khi thấy Hiểu Minh đến.
Lão hẹn gặp Hiểu Minh ngay tại địa bàn của lão, lại không cho bất cứ thuộc hạ nào đi kèm.
Khi vừa bước vào căn phòng ngập tràn khói thuốc và bọn đàn em của A Báo bao vây, Hiểu Minh đã dự tính anh phải cẩn thận và sẵn sàng ra tay chiến đấu bất cứ lúc nào.
“ Chủ tích Hà, cậu đích thân đến đây là nể mặt A Báo tôi lắm rồi! tôi cung kính cậu một ly!”
Hiểu Minh không muốn dài dòng với tên mặt ngắn này, nhưng vẫn kiên nhẫn uống cạn ly rượu, dù không tin tưởng tên A Báo, nhưng tình huống này dù có là rượu độc thì anh cũng không thể không uống.
Hiểu Minh vừa đặt ly xuống, A Báo đã trở mặt nhanh chóng
“ Mày nghĩ tao gọi mày đến đây để hàn huyên vui vẻ sao? Đ** mẹ mày! A Báo tao vào giang hồ mấy chục năm ghét nhất là bọn thương nhân ăn trắng mặt trơn bọn mày.
Mày nghĩ tập đoàn Thịnh Thế là ngon sao, nhưng mày quên mất câu cái câu “ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sao”...?”
Xong hắn cười gằn 2 tiếng, rồi chĩa súng vào đầu Hiểu Minh
“ Tao biết mày không hề đơn giản nên đã dụ mày vào đây, ly rượu tao cũng bỏ thuốc, tao không có ý định thỏa hiệp, địa bàn này là của tao.
Thịnh Thế muốn yên ổn thì giải quyết bằng đô la và cổ phiếu.
Ngay ngày mai ban quản trị phải ký giấy chuyển nhượng, bằng không cái mạng của mày và cả dự án Kiến thiết Thành Đô sẽ đi tong.
Tao sẽ chơi đến cùng, Thịnh Thế ngoài sáng, tao trong tối cứ thế mà chiến trước mặt cơ quan chức năng thôi! Xem mày hay tao ai sẽ bỏ cuộc?”
Hà Hiểu Minh im lặng để hắn nói hết, lặng lẽ nhổ ngụm rượu đỏ trong miệng ra, cười nhạt
“ Tôi tưởng ông là lão đại uy vũ một phương sẽ biết thức thời mà dừng lại, không ngờ lại ngu ngốc như thế này...!Đành vậy...."
Lão A Báo kinh ngạc vì Hiểu Minh không hề nuốt ngụm rượu vừa rồi.
Tất cả đàn em đều rút dao ra, sẵn sàng băm nát Hà Hiểu Minh nếu như anh có bất cứ một hành động nào.
Anh cười nhạt nhìn A Báo rồi lại nhìn hơn hơn 20 tên đàn em đứng phía sau.
" Mày sẽ là đứa đầu tiên..."
Vừa dứt lời, máu từ cổ họng A Báo phun ra, bằng một động tác nhanh gọn như chớp Hiểu Minh đã vô hiệu hóa tay cầm súng của A Báo, dùng tay còn lại tấn công vị trí yết hầu chết người của hắn.
A Báo nằm xuống sàn, máu phun ào ạt qua khẽ tay của hắn.
Trên mặt Hiểu Minh hiện vẻ tàn bạo vốn có của một tên anh chị của thế giới ngầm ở Nga.
Anh nhếch mày khẽ lắc cổ sang về hướng cái xác vừa tắc thở của A Báo, cười gằn với bọn đàn em đang lăm lăm dao thép trên tay.
" Bọn mày thấy chưa, xông lên báo thù cho nó đi, đừng làm tao thất vọng!"
Hiểu Minh dúng súng của A Báo vừa đánh rơi báo hiệu cho Tĩnh Kha bên ngoài, rồi bắt đầu lao vào xử lý với đám còn lại.
...
Bên ngoài khu chợ, Tĩnh Kha dẫn theo nhiều vệ sỹ lẫn đàn em thân cận ở phía bên ngoài chợ cá, đang lo lắng cho tình hình bên trong của chủ tịch thì nghe tiếng súng nổ “đoàng” bên trong.
Ngay lập tức cả bọn xông vào, nhưng lại bị rất nhiều thuộc hạ phe A Báo số lượng đông áp đảo chặn lại.
Tĩnh Kha không phải tay mơ trong giới hắc đạo, anh tin Hà Hiểu Minh đã thoát ra ngoài, nhưng phải tìm cách đột nhập vào bên trong để mở đường mở đường để cứu anh ra.
Nhưng họ là doanh nghiệp lớn, tin tức Thịnh Thế tranh chấp với xã hội đen bản địa sẽ làm cổ phiếu công ty bị hạ, nên chủ tịch Hà mới phải bí mật đích thân đi gặp A Báo.
Tĩnh Kha không thể gây hấn ngay tại đây, anh lập tức lùi về phía sau.
Có tiếng thuộc hạ của tên cầm đầu vọng lại
“ Đại ca A Báo chết rồi! mau tìm kiếm thằng chó đó!”
Tĩnh Kha cũng không chần chừ ra lệnh cho đàn em
“ Tìm chủ tịch, trước khi bọn chúng tìm thấy anh ấy!”
...
Chợ Đông là một khu vực rộng lớn giáp biển và thông với cao cao tốc, nhưng lại bao quanh là những khu nhà ổ chuột ẩm thấp nghèo nàn, địa bàn rất phức tạp, nếu không phải dân bản địa ở đây thì khó mà tìm đường ra được.
Đêm đã về khuya, không khí dễ chịu hơn, là người cuối cùng rời khỏi kho hàng, Hy Văn khóa cửa rồi đi ra cổng chợ.
Cô cởi áo khoác ngoài cho mát, đang lẩm nhẩm tính toán lại xem số lượng hàng hóa nhập vào kho bao nhiêu.
Mùi tanh tưởi của cá chết thoang thoảng bay vào mũi cô, nhưng Hy Văn đã quen thuộc với cái mùi này từ nhỏ, cô quệt mũi ung dung bước tiếp.
Cô bỗng nghe thấy âm thanh sột soạt phía trước, Hy Văn giật nảy người, xung quanh chỉ là ánh sáng yếu ớt từ trụ đèn từ ngoài đường chiếu lại, không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Có cái gì đó đang động đậy, Hy Văn từ từ đi về phía trước.
Nơi này chỉ còn mình cô, thì có thể là cái gì? Mèo hoang? Hy Văn hoang mang lẫn chút sợ hãi.
Cô tiến đến gần thì bỗng cái thứ đó nhào ra, mạnh mẽ ôm lấy cô nép sát vào khẽ hở giữa hai dãy tường.
Người! là đàn ông! Vậy hẳn là yêu râu xanh!
Hy Văn muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị người đó bịt chặt miệng, anh ta thở dốc, cảm giác thân thuộc ùa về.
Hy Văn vẫn còn run rẩy chưa qua cơn sợ hãi thì nghe tiếng bước chân chạy đến, ánh sáng của dao găm phản chiếu ánh đèn đập vào mắt cô.
“ Mẹ kiếp nó trốn đâu rồi, không thấy! Phải giết chết nó trả thù cho đại ca.”
Hy Văn lờ mờ hiểu ra người đang ôm cô đang chạy trốn bọn ma cô bảo kê của chợ Đông, vốn dĩ cô cũng căm ghét bọn này, bản thân cô muốn làm ăn ở đây cũng phải đóng một mức phí rất lớn cho bọn chúng.
Trong Hy Văn hiện lên suy nghĩ sẽ giúp đỡ người này, nên cô cũng thôi không kháng cự nữa.
Chờ bọn người của A Báo đi qua, tay của người đó thả lỏng, Hy Văn vội quay lại nhìn người sau lưng mình, lúc này mắt cô cũng đã quen với bóng tối.
Bốn mắt mở lớn nhìn nhau.