Hà Hiểu Minh mở to mắt, làm ra vẻ ngạc nhiên mà chính anh cũng sợ mình diễn không được tốt.
“ Em kinh doanh gì thế?”
Thế rồi cô kể tất cả mọi công việc hàng ngày với anh, những dự định ấp ủ trong tương của mình.
Hà Hiểu Minh gật gù lắng nghe.
“ Hy Văn.
Xã hội này nếu không có tiền, không có quan hệ, không có kiến thức thì sẽ không tồn tại được.
Em cần phải cố gắng nhiều hơn, có thể em không tốt nghiệp đại học, em không giỏi trong lĩnh vực ngành vận tải, nhưng nhất định phải là người quản lý giỏi.
Phải biết tận dụng những cái đầu thông minh để làm việc cho mình.
Từ nay đừng đi sớm về khuya nữa, hãy để nhân viên làm.
Tập trung vào trau dồi kỹ năng quản lý đi.
Hiểu không?”
Hy Văn nghe từng lời của anh như nghiệm ra được nhiều điều, cái cô thiếu nhất chính là kinh nghiệm quản lý.
Bỗng nhiên, Hy Văn thấy một vầng hào quang tỏa ra xung quanh Hà Hiểu Minh như một vĩ nhân, cô đã hiểu vì sao Thịnh Thế 10 năm nay phát triển mạnh như vậy rồi, vì có một Mạc Y mạnh mẽ sắc bén cùng một Hà Hiểu Minh tài năng có tầm nhìn xa thấu đáo như vậy cơ mà.
Hà Hiểu Minh kéo Bạch Hy Văn vào một cửa hàng thời trang, quả không hổ danh là người giàu.
Lấy! Lấy! Lấy! Cái này! Cái này! Miệng Hà Hiểu Minh liên tục chốt đồ trên giá.
Lần đầu tiên Hy Văn biết cảm giác của mấy nữ chính tài phiệt trong phim Hàn là như thế nào.
Cô đi ra đi vào phòng thay đồ muốn đứt cả hơi, nhưng nhìn cái vẻ tận tâm cùng cô lựa đồ của anh, nên cô cũng cố gắng một chút cho anh vui.
“ Đẹp lắm!” Hà Hiểu Minh luôn miệng tán thưởng
Mấy cô nhân viên bán hàng biết thân phận của anh nên ngầm dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hy Văn.
Được ông chủ của Thịnh Thế đích thân đưa đi chọn đồ, ngoài Hà Tĩnh Hy ra chưa từng có một cô gái nào được đặt quyền này.
Cuối ngày, đi dạo hết một vòng trung tâm thương mại, Hy Văn mua cũng kha khá món.
Mỗi lần quẹt thẻ là cô lại toát mồ hôi, Hà Hiểu Minh lại đứng cạnh vỗ vai nhìn cô với ánh mắt “ Yên tâm! Anh còn tiền.”
Hy Văn lại thầm cười trong lòng, tự dưng cô lại được hưởng thụ cảm giác hào quang nữ chính thế này, là lọ lem được gặp hoàng tử sao?
Khụ! Khụ! Cô không bao giờ tin vào tình tiết đậm chất ngôn tình này tý nào, không ngờ chính mình lại có ngày được như vậy.
Không biết ngày xuân có kéo dài được mãi hay không?
Hà Hiểu Minh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu “Lại nghĩ gì rồi phải không?”
Cô thoáng giật mình, nheo mắt cười với anh qua lớp khẩu trang
“ Không! Tự dưng yêu được người giàu có chút không quen...!”
Hà Hiểu Minh cốc nhẹ đầu cô.
“Ngốc! “
Anh ngừng lại một giây rồi “ Nhưng mà đáng yêu!”
Hy Văn thở hắt ra, từ lúc nào anh trở nên tình cảm như vậy nhỉ, nếu không xác nhận mối quan hệ này, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết Hà Hiểu Minh ông chủ vô tình lạnh lùng nổi tiếng ở Thành Đô, có thể là người có thể nói ra những câu nói ôn nhu như vậy.
Cô và anh trở nhà cũng đã là buổi chiều, anh xuống xe rồi đem tự tay đem tất cả túi xách vào cho cô, Hy Văn vội giành lấy.
“Để em!”
“ Sao vậy?”
“ Em là thư ký của anh, chuyện này để em làm!”
“ Nhưng anh là người yêu của thư ký! Ngoan, có chút việc này cũng tranh giành, anh mới dặn em là phải biết dùng người làm việc cho mình mà.
Giờ thì học cách “sử dụng” bạn trai triệt để đi.”
Anh ra về, hôn nhẹ môi cô lưu luyến không muốn rời
“ Hy Văn! Ngày mai anh đi rồi, ở nhà giữ gìn sức khỏe.
Anh sẽ chủ động liên hệ với em sớm!”
“ Em không gọi anh được sao?”
“ Được! nhưng sẽ khó gặp...” Anh ngập ngừng
“ Lần này có khá nhiều việc xử lý, nếu em có nghe tin gì thì cứ bỏ ngoài tai, đừng lo lắng.”
Lời này của Hà Hiểu Minh càng khiến cô bán tín bán nghi, anh đang làm cái gì mà bí ẩn như vậy.
Cứ như vậy, anh rời đi, đêm nay xem như là đêm tạm biệt của hai người.
Xe của Hà Hiểu Minh lăn bánh rời xa khu hẻm thì Hà Tĩnh Hy lại từ trong bóng tối đi ra, ả nhìn Bạch Hy Văn bằng ánh thản nhiên ác độc như thể đã nắm chắc mọi việc trong tay.
“ Hà Hiểu Minh đi rồi! Xem ai sẽ bảo vệ được mày!”
....
Hà Hiểu Minh rời đi được một tháng, thì biến cố cũng ập đến với Hy Văn
Chuyến hàng cuối cùng của công ty vận tải Đông Hy, bị hải quan giữ lại vì có liên quan đến hàng cấm.
Bằng cách nào đó, một số lượng ma túy lớn, bị chó nghiệp vụ phát hiện, được giấu trong hàng đông lạnh.
Toàn bộ xe hàng giá trị rất lớn bị giữ lại ở cửa khẩu, bị liệt vào danh sách hàng cần được tiêu hủy.
Hy Văn lẫn Đông Ca bàng hoàng với cái tin tức khủng khiếp như vậy.
Tài xế xe đã lẩn trốn, bị cảnh sát gắt gao truy nã.
Nhưng chỉ ba ngày sau, thi thể hắn được tìm thấy cách nhà của Bạch Hy Văn không xa, bị bắn nhiều phát vào đầu.
Toàn bộ nghi vấn bủa vây Bạch Hy Văn, cô và Đông Ca bị đưa vào diện tình nghi, nhưng vì Đông Ca là người trực tiếp đứng ra ký hợp đồng nên chính thức bị bắt giam.
“ Yên tâm.
Đông Ca! Tôi sẽ tìm mọi cách cứu anh ra!”
“ Hy Văn.
Cô tin tôi không? Tôi thật sự không có, tôi không biết chuyện gì xảy ra cả.”
“ Phía chủ hàng phủ nhận toàn bộ trách nhiệm, họ cũng là công ty thủy sản lớn trong ngành, nên không thể có chuyện họ buôn ma túy giấu trong hàng được.
Tôi nghi ngờ có bàn tay ai đó đứng sau lưng hãm hại chúng ta.
Đối tượng chính là công ty Đông Hy!”
“ Hy Văn, tiền bồi thường thì chúng ta giải quyết sao?”
“ Tôi sẽ tìm cách, bằng mọi giá tôi sẽ bảo lãnh anh ra"