Thấm thoắt mà muà hè đã đến, vào những tháng cao điểm của hàng hóa Hy Văn bận rộn đến nỗi thời gian cô ở nhà rất ít, có khi một tuần Hiểu Minh chỉ gặp cô được một lần mặc dù hai người sống chung nhà.
Công ty Đông Hy đã bước đầu vượt qua khó khăn, sự việc gài hàng cấm đã được điều tra ra là cô và Đông Ca hoàn toàn vô can.
Lượng khách hàng càng lúc càng nhiều khiến cô có chút choáng ngợp.
Cô cảm nhận sức khỏe có vẻ càng lúc càng giảm sút, cơ thể mệt mỏi rã rời kéo theo những cơn đau đầu không rõ nguyên nhân.
Hy Văn vừa làm kiểm tra xong sổ sách kế toán thì bỗng thấy choáng váng, cô ngã rạp xuống nền nhà.
“ Hy Văn, Cô sao vậy? Cô quá sức rồi!” Đông Ca chạy lại ân cần hỏi thăm, đỡ cô ngồi lại trên ghế.
“ Cô nên đi bác sĩ kiểm tra.”
“ Đợi qua đợt này đã, tôi còn gắng được.”
Bất ngờ, cô ngửi được mùi tanh nồng dính trên người Đông Ca, thông thường cô sẽ không có cảm giác như vậy.
Vì đã quá quen thuộc với mùi cá bao nhiêu năm nay, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó quá khinh khủng.
Oẹ! Hy Văn ôm miệng che cơn buồn nôn.
Một tay đẩy Đông Ca sang một bên
“ Anh đi ra đi”
“ Sao vậy?”
“ Tôi cần nghỉ ngơi một lát.” Hy Văn nói nhanh cho qua chuyện.
Đông Ca vội rời khỏi văn phòng, để lại một mình Hy Văn với suy nghĩ đang ập đến.
Hay là cô đã mang thai, suốt ba tháng nay cô không chú ý là đã ba kỳ kinh rồi chưa có.
Chưa ăn thịt lợn cũng không phải là không thấy lợn chạy, chút kiến thức này cô hiểu rõ.
Hà Hiểu Minh đã đi công tác ở Macao vào sáng nay, anh cũng chưa nói ngày nào sẽ về.
Trong căn nhà nhỏ, tổ ấm của hai người chung sống hơn nửa năm, Hy Văn bỗng thấy có sự thay đổi lạ thường vì sự xuất hiện của em bé trong bụng.
Một gia đình ba người đúng nghĩa đã thật sự bắt đầu từ ngày hôm nay.
Cô đặt giấy khám thai lên bàn, nhìn chăm chăm vào hình ảnh có một bào thai đã hình thành ra dáng vẻ của một em bé hơn 16 tuần, đã có tay chân đầy đủ rất đáng yêu, nó chính là kết tinh tình yêu của anh và cô.
Hóa ra, không phải cô béo lên mà là có một sinh linh nhỏ bé đã xuất hiện rất lâu mà cô không hay biết.
Cô đặt tay lên bụng xoa xoa, nói những lời khá lạ lẫm khiến chính cô cũng cảm thấy buồn cười
“ Mẹ xin lỗi bé cưng, ba mẹ đã chuẩn bị cho sự xuất hiện của con đã lâu, nhưng mẹ lại vụng về quá.
Mẹ không nhận ra con sớm hơn, mẹ hư quá! Chờ ba về rồi chúng ta thông báo tin vui nhé.
Chắc hẳn ba con sẽ rất vui.”
....
Nửa tháng sau,
Bầu trời trên cao trong vắt, ánh sáng mùa hè rực rỡ chiếu đến vạn vật trên mặt đất, mặt biển phía trước Hy Văn cũng trong xanh an tĩnh đến lạ thường, như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp diễn ra.
Hy Văn vẫn không nói chuyện cô mang thai cho bất cứ ai biết, chỉ tạm thời thông báo với Đông Ca là thời gian tới cô sẽ làm việc ở nhà thường xuyên hơn.
Vì mỗi khi ngửi thấy mùi tanh của cá là cô lại không chịu đựng được mà nôn ọe.
Cơn đau đầu bất chợt hay xuất hiện lúc Hy Văn căng thẳng, gần đây có vẻ đến thường xuyên hơn.
Mỗi đêm cô hay tỉnh giấc vì những cơn đau âm ỉ đến toát cả mồ hôi.
Cô rời giường đi lấy nước uống thì không tự chủ mà ngã quỵ xuống.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống nền nhà, Hy Văn nhắm mắt thật chặt như để kiềm chế lại cơn đau đang truyền từ não bộ chạy khắp toàn thân thể.
Cô run rẩy bấm số của bảo vệ phía bên ngoài.
Ngay lập tức, anh ta đã vào bên trong đưa cô đi bệnh viện.
Một cái tin như sét đánh ngang tai được bác sĩ thông báo
“ Cô có đi với người nhà không?”
Hy Văn nín thở nhìn khuôn mặt ngưng trọng của vị bác sĩ già, cô linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, theo khóe miệng đang dần nhếch lên của ông ấy.
“ Tôi không có!”
“ Cô nên chuẩn bị tâm lý...”
Bác sĩ đẩy gọng kính rồi nhìn cô một lượt khẽ thở dài
“ Có một khối u trong não.
Bước đầu xác định là u nguyên phát.”
Hy Văn vô lực ngồi nghe lời bác sĩ đều đều truyền đến tai, nhưng cũng không rõ bác sĩ đang nói cái gì.
Nhưng lời cuối cùng ông ấy vừa phát ra khiến cô không thể giữ nổi bình tĩnh
“ Cô nên cân nhắc việc bỏ cái thai để tiếp nhận điều trị.
Khối u phát hiện khá muộn, e là nếu còn chần chừ thì không có cơ hội.”
“ Tỷ lệ thành công là bao nhiêu thưa bác sĩ!”
Vị bác sĩ mím môi đưa câu trả lời khiến cô muốn cười thật lớn
“ Không khẳng định chắc chắn được.
Nhưng theo dự đoán lâm sàng là 40%”
Hy Văn gượng cười.
“ Tôi sẽ không điều trị” Ánh mắt chứa đựng một sự kiên định khiến vị bác sĩ kia biết khó có thể thay đổi được quyết định của cô.
Ông ôn tồn đưa ra một lời khuyên
“ Cô nên tham khảo với cha đứa bé.”