Chủ Tịch Nghiện Sủng


Văn Cầm?An Cẩn tuyệt đối không nghe lầm giọng này!Vừa muốn đứng dậy đóng cửa lại, cô không muốn bị người phá việc cô và Đường Tống hẹn hò, nhưng cô còn chưa đứng dậy, một giọng khác lại truyền vào.

"Phục vụ, tôi nghĩ hẳn là cậu biết thân phận của tôi, ông chủ các cậu có làm ăn với An thị chúng tôi, căn phòng VIP này đều do An thị chúng tôi dùng, nếu cậu còn muốn giữ công việc thì tốt nhất lập tức đuổi người bên trong ra!"Trịnh Gia Minh vốn đang điên bởi vì chuyện cổ phần công ty, bây giờ ngay cả ăn một bữa cơm cũng gặp phải chuyện bị chiếm phòng, nhất thời trút hết cơn giận, giận cá chém thớt lên người người phục vụ.

Người phục vụ cũng vô cùng uất ức: "Xin lỗi Giám đốc Trịnh, tôi nghĩ anh và khách trong phòng đi cùng nhau nên mới đưa phòng cho bọn họ! "Đây cũng là kết quả cho lòng hư vinh của Trịnh Gia Minh, từ trước đến nay anh ta thích dùng danh hiệu An Thị ở bên ngoài tự cho là đúng, mà lúc An Cẩn gọi điện thoại đặt phòng cũng chỉ nói họ An, không nói tên, cho nên hiểu lầm cứ sinh ra như vậy.

"Cậu cho là ai cũng có tư cách ăn cơm với tôi sao?" Cơn giận của Trịnh Gia Minh gần như đạt tới đỉnh điểm, bây giờ ngay cả một phục vụ nhà hàng cũng dám coi thường anh ta sao?Người phục vụ hoảng loạn, cậu ta vừa tới nơi này làm việc, không muốn vì vậy mà phải cuốn gói.

"Các anh thật ầm ĩ.


" Đột nhiên An Cẩn đi tới cửa, mở cửa ra, lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người trước mặt.

"Tiểu Cẩn?""An Cẩn?"Trịnh Gia Minh và Văn Cầm đồng thời lên tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên giống hệt nhau.

An Cẩn cong môi: "Không trách tình cảm anh em họ của các anh tốt như vậy, thì ra ngay cả ăn cơm cũng chọn phòng tình nhân?""Tiểu Cẩn, em hiểu lầm rồi, Tiểu Cầm vừa mới dọn ra ngoài, anh là anh họ của cô ấy, dù sao cũng phải quan tâm một chút, đúng lúc cô ấy còn chưa ăn cơm nên mới dẫn cô ấy tới.

"Trịnh Gia Minh thấy An Cẩn hiểu lầm, lập tức bước bước tới giải thích, đồng thời cũng mừng thầm trong lòng, An Cẩn để ý như vậy, chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn rất thương anh ta, lúc trước nói chia tay chẳng qua là nói dỗi thôi.

Thái độ nóng lòng giải thích như vậy của Trịnh Gia Minh cực kỳ kích thích Văn Cầm, ánh mắt cô ta tối sầm lại, ngọn lửa hận thù không ngừng phát sinh, chính cô gái này chẳng những cướp đàn ông của cô ta, còn đuổi cô ta ra khỏi nhà họ An, bây giờ ngay cả phòng ăn cũng giành với cô ta.


Sao An Cẩn thích giành đồ của người khác như vậy?Ánh mắt Văn Cầm chớp lên, cô ta nhìn lướt qua phía sau An Cẩn: "An Cẩn, cô cũng đến ăn cơm à? Cùng ai? Hay là chúng ta ăn cùng nhau đi?"Văn Cầm nói xong định đi vào trong phòng.

An Cẩn nhướng mày, vô thức chặn Văn Cầm lại, cô không muốn đóa hắc bạch liên này đi quấy rầy Đường Tống.

Văn Cầm nhìn thấy phản ứng của An Cẩn thì càng xác định người trong phòng nhất định là đàn ông, hừ, cả ngày tỏ vẻ không có Gia Minh thì không thể sống, bây giờ rốt cuộc cũng bị cô ta bắt được nhược điểm?"An Cẩn, cô căng thẳng như vậy làm cái gì?" Văn Cầm ra vẻ ngạc nhiên: "Đây là phòng tình nhân, chẳng lẽ cô! "Văn Cầm nói xong nhìn về phía Trịnh Gia Minh, vẻ mặt 'anh bị đội nón xanh rồi' rõ ràng như vậy.

Lúc này Trịnh Gia Minh cũng hiểu ra, anh ta nhìn về phía An Cẩn với vẻ mặt không vui, giọng điệu tra hỏi: "Tiểu Cẩn, người ở bên trong là ai?"An Cẩn híp mắt lại, vẻ mặt đột nhiên lạnh lẽo, cô còn chưa nói cái gì thì phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, theo sau đó giọng nói trầm thấp của Đường Tống vang lên.

"Là tôi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận