Chủ Tịch Nghiện Sủng


Nếu là An Cẩn trước đây, nghe thấy Trịnh Gia Minh nói như vậy chắc chắn sẽ đau lòng đi tới an ủi và che chở, cũng trách người trong công ty làm khó anh ta, thậm chí là sa thải nữ giúp việc này.

Chỉ tiếc, An Cẩn ngốc nghếch kia đã chết rồi !An Cẩn nheo mắt, bởi vì nhớ tới chuyện bản thân đã trải qua, hận thù từ đáy lòng lại dâng lên một lần nữa.

"Xử lý chuyện công ty không tốt, vậy chỉ có thể nói rõ năng lực của anh không đủ, tức giận với một nữ giúp việc thì có bản lĩnh gì?"Lời nói của An Cẩn khiến Trịnh Gia Minh biến sắc, ánh mắt hơi tối lại, nụ cười ôn hòa trở nên dữ tợn, so với anh ta, biểu hiện của mẹ Trịnh trực tiếp hơn nhiều.

"An Cẩn, ban ngày Gia Minh làm việc ở trong công ty cũng rất vất vả, cô chẳng những không thông cảm cho nó mà còn châm chọc nó? Có người làm vợ như cô sao?"Mẹ Trịnh bày dáng vẻ mẹ chồng ra tính dạy dỗ đứa con dâu không nghe lời này, cho nên không chú ý tới Trịnh Gia Minh bên cạnh không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho bà ta.


"Được, bà đã nói như vậy, tôi đây sẽ giúp anh ta một tay, bắt đầu từ ngày mai, tôi vào công ty làm.

" An Cẩn nhân cơ hội nói việc này ra.

Trịnh Gia Minh thất kinh, nói: "Tiểu Cẩn, em muốn đến công ty làm? Nhưng sức khỏe của em! ""Sức khỏe của tôi rất tốt, huống hồ, ba đã để cổ phần công ty lại cho tôi, đương nhiên cũng hi vọng tôi có thể quản lý công ty thật tốt, sao tôi có thể để ông ấy thất vọng? Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai tôi sẽ tham dự cuộc họp Hội đồng quản trị rồi tuyên bố việc này.

"Mẹ con Trịnh thị chưa từng thấy An Cẩn cường thế như thế, vừa khiếp sợ lại có một chút nghĩ mà sợ, còn không kịp cẩn thận cân nhắc thì giọng An Cẩn lại vang lên.

"Hai ngàn đồng tiền vừa rồi, tôi sẽ thông báo với phòng tài vụ của công ty, trừ vào tiền lương của Trịnh Gia Minh.

""Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì trừ tiền của con tôi?" Mẹ Trịnh nóng nảy, tiền con trai của bà ta kiếm được đều là của bà ta, nha đầu chết tiệt kia dựa vào cái gì nói trừ là trừ?An Cẩn nở nụ cười, chỉ chỉ nữ giúp việc kia bên cạnh, nói: "Bà đánh người, chẳng lẽ còn không muốn bồi thường, tôi nể mặt con trai bà, giúp bà ứng ra, bà còn muốn quỵt nợ? Được lắm, bà đã không muốn bồi thường, chuyện này tôi cũng không ra mặt, các người tự giải quyết là được, Tiểu Nhị, gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho bọn họ đến đồn cảnh sát giải quyết đi.

""Đừng báo cảnh sát!" Trịnh Gia Minh vội vàng ngăn Triệu Hân Nhị lại, rồi sau đó lại liếc mắt ra hiệu cho mẹ Trịnh, kêu bà ta im miệng, lúc này mới nhìn về phía An Cẩn một lần nữa, cho tới giờ phút này, cuối cùng anh ta mới thừa nhận, An Cẩn quả thật là thay đổi.


"Tiểu Cẩn, mẹ anh bà ấy cũng là vô tâm, nhưng dù sao đánh người cũng là không đúng, bồi thường tiền cũng là nên làm.

Tiểu Trương, đây là năm ngàn tệ, cô cầm đi bệnh viện khám đi, nên làm kiểm tra cũng không thể thiếu, nếu còn thừa thì coi như là bồi thường tinh thần cho cô.

"Trận phong ba nhỏ này cứ kết thúc như vậy, tuy Tiểu Trương bị đánh một bạt tai, nhưng lại được năm ngàn tệ.

còn được nghỉ thêm một tuần, mà tuy mẹ con Trịnh thị khoe uy phong nửa ngày, cuối cùng lại cũng chỉ có thể vứt bỏ sự kiêu căng nuốt vào trong bụng.

Nhất là mẹ Trịnh, bởi vì An Cẩn còn nói, một tuần Tiểu Trương nghỉ sẽ do bà ta thay thế công việc ở phòng bếp của Tiểu Trương.


Bốp!Mẹ Trịnh cầm khăn lau ném xuống đất, tức đến cả người run rẩy, bà ta lườm hướng trên lầu, nghĩ bây giờ An Cẩn đang ở trong phòng, nhàn nhã tự tại, mà bà ta lại làm cu li ở trong phòng bếp, càng tức giận đến ngứa răng.

"Cô là cái tiểu tiện loại, cô đã vô tình với tôi thì đừng trách tôi bất nghĩa! Đều là do cô ép tôi!" Không biết mẹ Trịnh nghĩ tới cái gì mà cười âm trầm khủng bố, lại không biết, tất cả đã bị An Cẩn trên lầu thấy rõ ràng rành mạch.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận