Chương 184
Hai mắt ai đó sáng rực như sao.
Cô hét lên.
“Thật ạ?”
Anh bật cười, hít hai hơi thuốc rồi vứt vào gạt tàn.
Anh kéo cả người cô lên, môi ngậm lấy cánh môi cô.
“Ừ, thật.”
Hàm Hi Họa cảm nhận rõ dương vật của anh đã căng phồng, cô lấp lánh ánh mắt ghé gần tai anh nỉ non.
“Em phục vụ anh.” Dứt lời cô trượt người xuống, làn môi bắt chước anh di chuyển từng chi tiết trên thân thể người đàn ông.
Nam Lãnh thở nặng nề, nắm lấy ngực cô bóp.
Cô lần nữa trượt hẳn xuống dưới chân anh.
Không do dự hai tay nắm lấy dương vật anh vuốt ve, hơi thở của người đàn ông sâu hơn, nhanh hơn.
Hàm Hi Họa mím môi gia tăng lực ở hai tay.
Cô thừa nhận cái thứ này của chồng mình quả nhiên rất lớn, cô không thể tưởng tượng nổi làm thế nào âm đạo của cô có thể nuốt trọn nó một cách dễ dàng như vậy.
Có lẽ là… cô ra nhiều nước khiến nó trơn trượt hơn.
Mà tạm thời kệ nó đi, cô thừa nhận cô thích kích thước cái đó của chồng.
Vì nó thỏa mãn được dục vọng sâu kín trong cô.
Miệng nhỏ khẽ há rồi ngậm lấy dương vật to lớn của người đàn ông.
Nam Lãnh rên thành tiếng, tay giữ lấy vai nhỏ của cô xoa xoa.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, anh ôm cô nằm dưới thân, mạnh mẽ tách mạnh hai chân cô ra, rồi lại nâng chúng đặt lên bờ vai Thái Bình Dương của mình, anh nhìn khuôn mặt mơ màng của vợ, thân dưới nhấn vào.
Cả hai lần nữa hòa làm một.
“Anh đang chơi tôi đấy à…” Người đàn ông vẫn nở nụ cười trên môi nhưng giọng lạnh đến thấu xương ẩn chứa sự tức giận trong đó.
Nam Lãnh nhận được cuộc gọi của Hàn Dĩ Ngôn, anh rõ hắn đã biết tin Hạ Nghi Lạp chạy trốn.
Đã tìm cô ta cả tuần nay mà chưa có chút tin nào, chẳng rõ cô ta đã chạy đi đâu.
Không lẽ lại tìm được ai đó giúp cô ta? Nhưng cũng không đúng, hiện tại ngoài anh ra ai có khả năng chứ.
Sự trách cứ của Hàn Dĩ Ngôn bên kia đầu dây điện thoại, Nam Lãnh cũng chỉ thờ ơ đáp: “Anh tin hay không thì tùy, tôi không rảnh đi chơi anh.”
Nói xong định tắt máy thì Hàn Dĩ Ngôn lên tiếng, âm thanh rét lạnh.
“Một tuần nữa, nếu tôi chưa thấy Hạ Nghi Lạp xuất hiện thì…” Không cần thiết phải nói hết câu Nam Lãnh cũng đoán được.
Hắn muốn chiến với anh thật rồi.
Chẳng rõ vì cớ gì lại chọn vào thời điểm này, không lẽ hắn đã phát hiện ra anh đã điều tra ra thân phận thật sự của hắn? Có thể lắm.
Điện thoại vang lên tiếng tút tút, Nam Lãnh trầm tư một lúc.
Anh chỉ sợ… vì thù hận mà đến cả Họa Họa hắn cũng không bỏ qua.
Rõ ràng cuối cùng cũng biết được chân tướng nhưng khi biết rồi anh càng bất lực, thà rằng hắn cứ hận vì cha anh giết mẹ hắn hay chị hắn đi nhưng tại sao… tại sao hắn là con ruột của cha anh? Là người anh trai cùng cha khác mẹ của anh?
Người đàn ông không làm gì mà chỉ ngồi lặng im tại ghế xoay hút thuốc, nửa tiếng đó anh chỉ hút thuốc và rơi vào những suy nghĩ mông lung của bản thân.
…
Hàm Hi Họa về trường tham gia một tiết học, trên đường đi đụng phải người ta, vừa đứng thẳng người định xin lỗi đã nhận ra cái khuôn mặt yêu nghiệt kia.
“Sa Nhật?”
“Chào Hàm tiểu thư… à không tôi nên gọi là Nam phu nhân chứ nhỉ?”