Chương 188
Sa Nhật hít sâu nhìn chằm chằm cái khuôn mặt vẫn đang đeo nụ cười giả dối bên cạnh.
Anh lại nhìn Hàm Hi Họa, có chút mệt mỏi và áy náy nói.
“Cô về trước đi.
Những gì tôi vừa nói là thật, cô không cần lo lắng.”
Như được ân xóa, Hàm Hi Họa gật gù đầu đáp “Được” sau đó cô lướt qua Đổng Sở Thần không chào anh ta mà rời đi.
Chắc chắn giữa hai người này đã có một ân oán lớn trong quá khứ mà đến tận bây giờ vẫn chưa hóa giải.
Cô vừa đi vừa nghĩ linh tinh.
Có khi nào chính Đổng Sở Thần đã bẻ cong Sa Nhật? Rồi lại tổn thương, phản bội tình cảm của Sa Nhật.
Sau đó Sa Nhật hận anh ta?
Hàm Hi Họa tự chửi thầm mình vài câu rồi vứt chuyện này sang một bên, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.
Sau cuộc gặp gỡ này sự đề phòng đối với Sa Nhật cũng giảm xuống.
Cô cảm thấy Sa Nhật không phải kiểu người nham hiểm, ngược lại còn khá tốt.
Chẳng qua cái cung cách có chút cà lơ phất phơ của anh làm người ta liên tưởng đến những tên lăng nhăng, chuyên đi lừa tình.
Cô vẫn nên tìm cách khai thác tên nhóc Gia Gia nhà mình thì hơn.
Đúng như Sa Nhạt nói, có khi cô đã nghĩ sai.
Nam Lãnh ôm Hàm Hi Họa ngồi trong lòng, anh vươn tay cầm tập tài liệu gì đó đưa đến trước mắt cô.
“Em ký tên đi.”
Hàm Hi Họa ngạc nhiên, cô cầm từng tờ lên đọc, càng đọc càng sửng sờ, sau đó cô dừng lại không đọc tiếp nữa.
Môi cô mím chặt một lúc như đang nghĩ gì đó.
Nam Lãnh nhướng mày, anh vỗ nhẹ eo bụng bằng phẳng của cô hỏi.
“Sao vậy em?”
Hàm Hi Họa cuối cùng cũng thôi thẫn thờ, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Cô hỏi: “Tại sao anh làm vậy?” Cô không muốn tài sản gì đó của anh, còn cả miếng đất gần ngoại thành thành phố này.
Cô từng bày tỏ rằng cô thích nó nhưng cũng là buột miệng nói ra không nghĩ anh sẽ ghi nhớ mà dành nó về cho mình.
Cô biết miếng đất đó giá cả đắt đỏ đến cỡ nào, tương lai có thể là nơi xây dựng một khu trung tâm thương mại đấy.
Mà anh làm thế này… anh tặng nó cho cô.
Anh… Biết là anh có rất nhiều tiền, một miếng đất cũng không có bao nhiêu trong tổng số tài sản anh sở hữu nhưng Hàm Hi Họa vẫn cứ cấn cấn.
Nam Lãnh bế cô xoay lại, anh đặt cô lên đùi mình, thở dài một hơi, bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt phấn nộn.
“Nó xứng đáng thuộc về em.”
“Nhưng giá trị…” Nam Lãnh đặt ngón tay cái ngay bờ môi đang mấp máy, anh không cho cô nói nữa.
“Cả người anh đều là của em… thì miếng đất nhỏ kia có là gì.” Có lẽ câu nói này quá mức rung động, Hàm Hi Họa vừa xấu hổ vừa hạnh phúc cô cười nhẹ rồi dụi cả khuôn mặt vào ngực người đàn ông.
“Em đã nghĩ có anh là đủ rồi nhưng em quên mất có anh tức là có tất cả.”
Nam Lãnh bật cười định cùng cô lăn giường một trận nhưng nhớ đến cô đang tới tháng, anh hơi nghẹn, bàn tay áp vào nơi đó của cô xoa nhẹ, dù đã bị cái thứ dày cộm ngăn cản.
“Ngày thứ ba rồi.”
Hàm Hi Họa ngẩng mặt chớp mắt ngó anh một cái, cô cong môi gật gù đầu.
Bỗng cô nhớ tới chuyện hệ trọng.
“Anh muốn có con chưa?”
Nam Lãnh hơi khựng lại, anh quan sát cô rồi lắc đầu.
“Chưa, chúng ta chơi thêm ít năm nữa.”
“Nhưng anh cũng 33 tuổi rồi.”
“Chê anh già à…”
“Nào có.”
Người đàn ông tự hỏi tự trả lời.
“Già tí nhưng sức khỏe thì vẫn tốt, vẫn hành em cả đêm được.”