Chương 189
Mới vừa rồi còn nghiêm túc, Hàm Hi Họa cắn ngực anh một cái, sau đó bị Nam Lãnh đè ra giường hành hạ một trận.
Rồi còn phải xoa dịu thằng em đang giương cờ của anh.
Làm xong cô mệt muốn chết, tay, miệng gì cũng mỏi.
Nam Lãnh cười thỏa mãn vừa lau tay cho cô vừa dỗ dành.
“Vợ anh giỏi lắm.”
Hàm Hi Họa hừ một tiếng, giơ chân đá anh.
“Còn khỏe nhỉ?”
Cô nhóc nào đó thôi chọc anh.
Cô sợ lại khiến người đàn ông này nổi lửa trong lòng rồi người chịu đau khổ vẫn là cô thôi.
Đợi khi cô ngủ rồi, Nam Lãnh mới ngồi dậy, anh đặt lên môi cô một nụ hôn rồi rời khỏi phòng ngủ.
Đến thư phòng Nam Lãnh bắt đầu vừa châm thuốc vừa trầm tư.
Cô hỏi anh muốn có con chưa? Đương nhiên anh muốn.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt, còn cả thỏa thuận giữa anh và Hàn Dĩ Ngôn.
Anh không muốn cả hai cứ dằn co, đấu đá như thế này, kết cục cũng chẳng ai tốt hơn ai còn ảnh hưởng đến những người vô tội.
Nhưng hận thù trong lòng Hàn Dĩ Ngôn quá lớn.
Anh không sao hóa giải nổi.
Không lẽ nhất định phải đi đến bước không ta chết thì ngươi chết sao?
…
Cuối cùng cũng kết thúc toàn bộ cảnh quay của “Thiên hạ”, Hàm Hi Họa cảm thấy thư thả hơn bất cứ lúc nào.
Nhớ đến lần trước Nam Lãnh dặn cô quay xong bộ này thì đừng nhận phim tiếp để dành thời gian cho cả hai đi hưởng tuần trăng mật.
Chưa đi nhưng cô đã cực kỳ hào hứng rồi.
Mà trước đó cô phải hoàn thành kỳ thi cuối kỳ đã, đúng là bận đến tối mặt tối mũi.
Lý Kỳ gọi điện hỏi cô đã chọn được kịch bản nào chưa.
Hàm Hi Họa chọn được một bộ hiện đại cốt truyện rất hay, nghe nói vẫn đang trong quá trình chọn diễn viên nên chưa quay sớm.
Vừa hay rất thuận lợi cho thời gian sắp tới của cô.
Cô nói với Lý Kỳ.
“Em biết Cello thì bộ này sẽ dễ dàng hơn.” Chị ấy nói sau khi nghe cô đưa ra quyết định.
“Hơn nữa, cốt truyện cũng rất lạ, không phải như kiểu tổng tài bá đạo với thỏ bạch ngọt gần đây.”
Hàm Hi Họa ừm.
Chị ấy lại dặn dò.
“Khi nào có lịch thử vai chị sẽ thông báo.”
“Được ạ.” Nhớ đến cô trợ lý nhà mình Hàm Hi Hỏi sẵn hỏi.
“Hạ Tiếu Mạt khi nào làm việc lại ạ?” Cô ấy nghỉ cũng cả tuần nay rồi, vì gia đình có người mất.
Lý Kỳ đáp.
“Mốt con bé lên.”
Cúp điện thoại, Hàm Hi Họa định đến tập đoàn chờ Nam Lãnh cùng ăn tối.
Anh đã bảo cô ở nhà đợi anh về đón nhưng cô chờ không nổi, mà một phần vì cô đang chán.
Nghịch điện thoại không phải thứ cô yêu thích.
Cô không nói trước với anh mà tự một mình bắt taxi đi.
Một chiếc taxi đậu sẵn ngoài khu biệt thự, Hàm Hi Họa vẫy tay.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến.
“Tới tập đoàn Nam Hoàng ạ.”
“Được.”
Hàm Hi Họa hơi ngạc nhiên vì tài xế là phụ nữ nhưng không nghĩ nhiều.
Chỉ là người phụ nữ đó đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cô không nhìn được diện mạo ra sao.
Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh nên người ta đeo khẩu trang cũng đúng, cả cô cũng vậy mà.
Hàm Hi Họa chỉ thấy là lạ thôi, đi khoảng mười phút cô không nghi ngờ gì mà dựa vào ghế nhắm mắt.