Chương 193
Hạ Nghi Lạp cười khẩy.
“Thế mà bọn anh cũng tìm ra được cái nơi khỉ ho gà gáy này.”
“Cô thấy bọn nào buôn bán gái mà không chọn những nơi vùng sâu.” Hắn hầm hự lên giọng, phía trước rẻ nên không đôi co với Hạ Nghi Lạp nữa.
Hóa ra là cô ả liên hợp với bọn buôn người.
Mẹ nó.
Hàm Hi Họa chửi thề trong lòng, bà đây có ngày lại bị bọn buôn gái bắt cóc.
Cô không thể ngờ được Hạ Nghi Lạp có thể làm tới bước này.
Bỗng cô nhớ đến cô ta từng làm gái điếm.
Có khi nào… từ đó mà cô ta mới liên hệ được với bọn người này không?
Hiện tại dù là cô ta làm cách nào cũng không quan trọng nữa, quan trọng cô phải trốn được khỏi đây nếu không cô chết chắc.
Nam Lãnh liệu có tìm cô ra nhanh không, cô không dám chắc, muốn thoát khỏi nghịch cảnh trước tiên vẫn nên dựa vào chính mình đã.
Mục đích của Hạ Nghi Lạp là gì cô cũng chẳng cần biết nữa.
Xe dừng lại, Hạ Nghi Lạp xuống trước.
Đây là cơ hội duy nhất với Hàm Hi Họa.
Trước đó cô đã quan sát được bên trong chiếc xe, nó cùng hãng với con xe Nam Lãnh mua cho cô, nghĩa là cô nắm được cách điều khiển.
Khi cánh cửa bên ghế lái phụ đóng sầm một tiếng, Tóc húi cua liếc Hàm Hi Họa quan sát may mắn tóc đã che một phần khuôn mặt của cô nên hắn không phát hiện gì.
Ngay khi hắn rời khỏi xe, Hàm Hi Họa đảo mắt một lượt rồi nhào nhanh đến ghế lái dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay lên ga, nổ máy nhấn bàn điều khiển.
Chiếc xe trong tích tắc phóng đi trước những tiếng gầm lên của Tóc húi cua, cả tiếng chửi thề của Hạ Nghi Lạp.
Không biết đi đường nào, Hàm Hi Họa cứ thấy đường sẽ chạy, chạy và chạy mãi cho đến ngã ba.
Cô đi theo quán tính rẻ trái.
Chắc chắn chúng đuổi theo sau, kỹ thuật lái xe của cô không chuyên, nếu không nhanh tìm nơi tráo xe sẽ không thoát thân nổi.
Xe càng chạy cô cảm giác như càng xa rời nơi có con người, sự sợ hãi ùa về lũ lượt.
Cứ rẻ rồi rẻ đến khi cô cũng ra được đường lớn, có lẽ là quốc lộ rồi.
Nhưng vẫn vắng tanh và không một bóng người.
Có một con vật băng qua Hàm Hi Họa phanh gấp, cô hốt hoảng nhìn thấy nó an toàn đã chạy sâu vào khu rừng.
Thở một hơi tiếp tục lên ga.
Xăng không còn nhiều nữa, nếu cứ chạy thế này không biết tới chừng nào mới gặp được người, nhưng có lẽ cô đã tránh được nguy hiểm bởi đám buôn người.
Trời đã tối đen từ lúc nào, Hàm Hi Họa chạy thêm khoảng bảy cây số, cuối cùng cũng thấy nhà dân xuất hiện.
Cô thở phào nhẹ nhõm, xăng sắp cạn luôn rồi.
Cô rẻ vào một con hẻm nhỏ để đậu xe, như vậy sẽ an toàn hơn.
Mang theo túi xách Hàm Hi Họa ghé một căn nhà đang có con trẻ chơi đùa đằng trước.
Cô mím môi có chút ái ngại gọi một tiếng.
Nhà ở đây chẳng khóa cổng gì cả, từ bên ngoài có thể nhìn thấy hoạt động bên trong sân nhà.
Yên bình như nơi nhà ba mẹ của cô nhưng ở đây trông ai cũng rất nghèo.
Có một người phụ nữ lên tiếng.
“Đợi tí ạ.” Chị ta nói giọng lơ lớ nhưng vẫn nghe hiểu.
Hàm Hi Họa đứng chờ vài phút, một người đàn ông xuất hiện.
Anh ta tầm trên ba mươi tuổi, người ngợm đậm chất đàn ông nông thôn.
“Chào anh.”
Có lẽ lần đầu tiên gặp một người con gái xinh đẹp ngoài đời nên anh rất ngại ngùng, hoàn toàn khác hẳn với cái dáng vẻ thô sạm của mình.