Chương 194
Anh gãi đầu cười ha hả.
“À chào… chào cô.”
“Cô… có chuyện gì?” Nhìn cách ăn mặc là biết người con gái xinh đẹp này từ vùng khác đến.
Hàm Hi Họa bày tỏ sự chân thành của mình, cô nói.
“Tôi bị bọn người buôn gái bắt cóc, may mắn đã trốn thoát rồi lạc đến đây.
Tôi… anh có thể hỏi ý kiến gia đình cho tôi ở nhờ một đêm được không?” Vì sợ người ta không đồng ý nên Hàm Hi Họa lấy ví ra.
“Tôi sẽ trả tiền, chỉ cần qua đêm nay.” Người đàn ông ban đầu rất kinh ngạc, nghe đến bọn buôn người đã khiến anh khó tin, sau đó chứng kiến vẻ mặt chân thành của Hàm Hi Họa anh tin cô không lừa mình.
Anh lắc lắc đầu rồi nhìn người phụ nữ đang đi ra.
Người phụ nữ nghe anh ta nói rõ sự tình bằng ngôn ngữ của bọn họ.
Sau đó chị mỉm cười nhe ra hàm răng ố vàng của mình.
Chị mời Hàm Hi Họa vào nhà.
“Không cần tiền gì đâu.
Chúng tôi không phải loại người như vậy.”
Ba đứa bé thấy có người lạ xuất hiện chúng rất kinh ngạc, không còn hò hét như nãy nữa mà nhìn chằm chằm Hàm Hi Họa như thể cô là sinh vật không thuộc về Trái Đất.
Hàm Hi Họa xấu hổ, rồi cô nhìn bọn trẻ chào.
“Chào ba bạn nhỏ.”
Bé trai lớn nhất tầm 10 tuổi lên tiếng.
“Chị… xinh đẹp.”
Người đàn ông với người phụ nữ bật cười, lúc này mới nhớ ra còn chưa giới thiệu quan hệ gia đình của bọn họ.
“Chúng tôi là vợ chồng, ba đứa nhóc là con của chúng tôi.” Người đàn ông nói.
Hàm Hi Họa cũng đoán được, cô gật đầu mỉm cười.
“Phiền anh chị quá.”
“Không sao.” Người phụ nữ đẩy cái ghế gỗ ra mời cô ngồi.
“Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, cô ăn cùng luôn nhé.” Người phụ nữ nhìn cô có chút xấu hổ nói.
Hàm Hi Họa cầu còn không được.
“Vâng, cảm ơn chị.”
Hàm Hi Họa nhớ trong túi xách của mình có socola, cô lấy ra ba thanh đưa cho bọn trẻ.
“Cho các em nè.”
Chúng nhìn thanh kẹo rồi nhìn sang ba mẹ để hỏi ý.
Người đàn ông gật đầu.
“Chị cho thì các con nhận đi, nhưng phải biết nên làm gì sau đó nhé.”
Làm gì sau đó thì ra là cảm ơn Hàm Hi Họa.
Cô không ngờ bọn họ lại dạy con mình tốt đến vậy.
Hiện tại đã đêm không thể đi đâu tiếp được, tạm thời coi như cô đã an toàn.
Lúc người phụ nữ đang giúp cô lấy chăn Hàm Hi Họa hỏi.
“Ở đây nếu muốn gọi điện thoại thì đi đâu để mượn ạ?”
Người phụ nữ vừa đặt chăn trên giường vừa đáp.
“Ở nhà trưởng thôn ạ.
Sáng mai tôi hoặc là chồng tôi dẫn cô đến đó.”
Hàm Hi Họa mừng rỡ, cô mỉm cười cảm ơn người phụ nữ.
Trên giường chỉ có một tấm chiếu, Hàm Hi Họa hơi đau lưng nhưng trong hoàn cảnh này có chỗ trú tạm thời đã là may mắn rồi.
Vừa nằm vừa nghĩ không biết Nam Lãnh sẽ lo cho mình lắm đây, chắc anh cho người lùng sục khắp thành phố tìm cô mất.
Bỗng cô thấy nhớ chồng quá thể.
“Bọn chúng đã tráo xe trước khi đến trạm kiểm tra.” Sa Nhật và Hàm Gia Gia báo với Nam Lãnh, là ý của Gia Gia.
Những chuyện liên quan đến chị họ cậu luôn báo cho Nam Lãnh đầu tiên, với cậu chỉ có anh rể mới giải quyết được những chuyện này.
Nam Lãnh trầm mặc, vẻ ngoài anh vẫn mang bộ dáng lạnh lùng, nguy hiểm như thường lệ nhưng trái tim anh đang run rẩy, anh sợ vợ mình sẽ xảy ra chuyện.
Tuy đã lần theo định vị điện thoại của cô nhưng đã bị mất dấu.
Chúng chọn con đường không có camera để tráo xe nên khó mà tìm được chiếc xe khả nghi.
Nguyên cả đêm ấy Nam Lãnh thức trắng, anh không sao chợp mắt nổi.