Chương 196
“Về sau hãy bảo vệ tốt cho vợ cậu hơn.”
Nam lãnh gật đầu tiếp nhận, anh không còn vẻ mặt cao cao tại thượng như bình thường, giống như sự an toàn của Hàm Hi Họa lúc này có thể khiến anh rũ bỏ hết mọi mặt nạ anh đeo lên hằng ngày.
Cả hai tạm biệt trưởng thôn, có lẽ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa nhưng họ đã cứu cô một mạng này.
Cô mang ơn họ.
Nam Lãnh hiểu ý vợ, anh đưa một tấm danh thiếp cho trưởng thôn, anh nói.
“Sau này khi nào chú hay gia đình anh Lang có gì khó khăn hãy liên lạc với tôi.
Tôi nhất định giúp đỡ.”
Chú trưởng thôn biết đây là thành ý của hai vợ chồng trẻ nên không từ chối, ông cười nhận lấy.
“Đi bình an nhé.
Chúc cô cậu mãi hạnh phúc.”
Trên xe Nam Lãnh luôn nắm chặt lấy bàn tay bé bỏng của vợ, anh mím môi, mắt nhìn về phía trước.
“Em làm anh lo rồi.” Hàm Hi Họa khẽ cào nhẹ lòng bàn tay anh dỗ dành.
Nam Lãnh không nói gì, đi khoảng năm phút nữa anh tấp xe vào bên đường.
Cởi dây an toàn của cả hai, anh bế cô ngồi lên người mình rồi ra sức hôn.
“ưm… Lãnh…” Anh không cho cô lên tiếng nữa, tất cả những lời cô định thốt ra đều bị anh nuốt lấy.
Hàm Hi Họa cảm nhận được nụ hôn này chưa từng xuất hiện từ trước đến giờ, nó mạnh bạo nhưng đầy bất lực cũng như lo lắng.
Nó minh chứng cho tình yêu lên anh dành cho cô không gì có thể đong đếm.
“Chúng ta ghé vào một nhà nghỉ nhé.” Kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng Nam Lãnh vuốt ve khuôn mặt vợ, giọng anh vẫn khàn như vậy.
Hàm Hi Họa gật gù đầu.
“Vâng.”
Đi mất một tiếng mới đến khu sầm uất, Nam Lãnh ghé vào một nhà nghỉ hạng sang, anh đỗ xe sau đó bế cô đi mặc kệ mấy ánh mắt của người trong khách sạn.
“Một phòng Vip.” Anh nói ngay khi đứng trước quầy bar.
Lễ tân lấp lánh cặp mắt khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai chết người thế này, cô nàng ấp úng ngơ ra vài giây mới giật mình.
Ánh mắt đảo qua cô gái được người đàn ông bế, cảm thấy thật ghen tị mà.
Nam Lãnh để lại chứng minh thư của cả hai, nhận chìa khóa rồi nhanh chân ôm cô vào thang máy.
“Sao phải bế em? Em không sao mà.” Ở trong máy Hàm Hi Họa cắn ngực anh một cái nói.
Nam Lãnh mỉm cười.
“Anh muốn vậy.”
Bỗng bụng Hàm Hi Họa vang lên tiếng ùng ục sống động, Nam Lãnh nhíu mày đặt cô xuống.
Anh xoa bụng nhỏ của vợ.
“Em đói lắm sao?”
Hàm Hi Họa gật đầu.
“Hai hôm nay em không ăn gì nổi.”
“Anh bảo khách sạn dọn đồ ăn lên.”
“Em đi tắm đã.” Người ngợm của cô chẳng sạch sẽ tí nào, không biết khi nãy Nam Lãnh ôm hôn cô có chê bai không nữa.
Nam Lãnh híp mắt nhìn cô nhóc như hiểu, anh nhếch miệng.
“Mùi gì của em, anh cũng không ngại.”
Người nào đó xấu hổ chạy ngay vào phòng tắm.
Trong lúc Hàm Hi Họa tắm Nam Lãnh nhận được cuộc gọi của Hàm Gia Gia, lúc này mới nhớ quên nói cho cậu nhóc hay tin đã tìm thấy Họa Họa.
Nửa tiếng sau Hàm Hi Họa quấn khăn tắm đi ra, mùi sữa tắm xộc vào khoang mũi người đàn ông đang ngồi ở sô pha hút thuốc.