Chương 2
Hóa ra anh đã ghét cô đến vậy.
Lại nghĩ nếu như cô cố gắng dằn cái tôi của mình xuống không đề nghị ly hôn với anh có chăng hiện tại đã không phải chịu đựng những bất hạnh này.
Nhưng làm gì có nếu như, mọi thứ đều đã quá muộn.
Vì chút tự tôn của mình mà lâm vào hoàn cảnh như hôm nay, Hàm Hi Họa rơi từng giọt nước mắt, người đàn ông kinh tởm kia vẫn không ngừng ra vào mạnh bạo dưới thân cô.
Ông ta liên tục thốt ra những câu chửi thô tục, ông ta nói cô khóc trông như một con quỷ.
Nhưng cô đã chẳng còn muốn để tâm tới nữa, nếu không vì muốn tìm kẻ đứng sau khiến dung nhan cô bị hủy và cả sự qua đời của ba mẹ thì cô đã sớm kết liễu mạng sống này.
Ba năm sau khi ly hôn với Nam Lãnh, cô cũng làm trên con tàu quốc tế này ba năm và công việc tạp vụ cũng gắn liền với cô mãi mãi.
Vì chắc chắn không một ai chịu thuê một đứa con gái với khuôn mặt như ma quỷ thế này.
Tuy người đàn ông đáng khinh kia đã cưỡng ép cô cùng ông ta quan hệ nhưng ông ta vẫn có lương tâm thám thính về kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô.
Đến khi biết được kẻ đó Hàm Hi Họa chỉ thấy cuộc đời của cô là một tấn bi kịch.
Người em họ kia vậy mà là kẻ đứng sau cho người hủy hoại mọi thứ cô có.
Cô muốn trả thù không? Rất muốn.
Nhưng giữa thế gian rộng lớn này cô không bằng cả một con tôm, con tép thì làm sao giết chết được cô ta.
Đáng lẽ ra cô phải tự nghĩ tới cô ta sớm hơn, cô ta từng cướp bạn trai cũ của cô vậy mà cô đã tin rằng đó chẳng phải lỗi của cô ta.
Lỗi là ở người bạn trai kia đã thay lòng đổi dạ.
Lẽ ra cô nên thông minh hơn, mọi chuyện vốn đã rõ như ban ngày chỉ là cô quá ngu ngốc bị người ta xoay vòng vòng như một con rối.
Lúc ở trên tàu vừa dọn dẹp một căn phòng Vip đi ra, Hàm Hi Họa vô tình thoáng thấy bóng lưng vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Cô không tự chủ được mà đi theo người đó.
Cho đến khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý đang khoác lấy tay anh.
Anh lại không tránh né.
Chỉ có bờ môi mỏng nhếch lên, lạnh bạt và cao ngạo như xưa.
Nam Lãnh.
Còn người phụ nữ kia lại là kẻ đã phá nát cuộc đời của cô.
Hàm Mộc Tâm.
Hàm Hi Họa thất thần mất vài giây nhìn hai người thì bị ai đó va trúng, cô hoàn hồn vội xin lỗi.
“Dọn dẹp vệ sinh mà dám chạy lên đây.
Gan lớn nhỉ?” Người đàn bà đó lớn giọng chế nhạo Hàm Hi Họa, khi nhìn rõ khuôn mặt toàn sẹo của cô, ả ta hét lên rồi hấc luôn ly rượu trên tay vào người cô.
“Mẹ nó, còn tưởng gặp quỷ.” Ả ta lui ra xa cách Hàm Hi Họa vài bước như thể trên người cô mang dịch bệnh hoặc một thứ gì đó rất ghê tởm.
Bộ đồng phục tạp vụ bị nhuộm đỏ một mảng, trên mặt cũng nhếch nhác đến không tưởng.
Khi nhiều sự chỉ trỏ cùng lúc vang lên, Hàm Hi Họa vội cúi thấp đầu xin lỗi rồi bỏ chạy.
Trước đó cô vô ý lướt qua người đàn ông cô đã trao trái tim mình cho anh, không ngờ anh cũng đang lạnh lùng nhìn vào cô.
Sự sợ hãi, xấu hổ và tủi nhục khiến Hàm Hi Họa chỉ muốn trốn chạy khỏi nơi này thật nhanh.
Vì chuyện cô tự ý chạy lên sảnh tiệc sang trọng mà bị người quản lý trách mắng, trừ tiền lương không ít.
Cả người đàn ông trung niên cũng bị mắng lay vì ông ta là người đã mang cô vào tàu làm việc.
Đêm đó đợi khi xong xuôi mọi việc Hàm Hi Họa đã bị ông ta lôi vào phòng rồi đánh đập một trận.
Đánh đã rồi ông ta lại đè cô ra mà xâm phạm cô một cách thô bạo nhất.
Trong lúc ấy Hàm Hi Họa không còn thấy đau, cô chỉ thấy trái tim mình dường như đã ngừng đập, mặc kệ ông ta đâm xuyên thân thể mình, cô bỗng bật cười thành tiếng khiến ông ta sợ hết hồn dừng lại chuyện dâm đãng.
Chửi tục cô một câu rồi rút cái thứ ghê tởm đó ra khỏi người cô, ông ta mặc lại quần áo hầm hự rời đi.
Để lại thân thể trần truồng, nhơ nhuốc của Hàm Hi Họa trên chiếc giường nhỏ hẹp, cũ kỹ.
Trên khuôn mặt cô gái chỉ còn những giọt nước mắt bi thương.