Chương 208
Bước chân của anh tăng nhanh hơn cho đến khi đứng trước mặt cô.
Lúc này môi mỏng mới khẽ nhếch lên ôm eo cô kéo lại gần mình.
“Chúng ta đi nơi khác nhé.”
Hàm Hi Họa gật đầu vốn định cố gắng nuốt đi sự khó chịu vừa rồi xuống nhưng mũi lại ngửi phải mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng từ người Nam Lãnh.
Mặt cô không cảm xúc nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
“Về phòng thay đồ trước đi ạ.” Không chịu được ánh mắt thâm tình lại nóng bỏng của người đàn ông, Hàm Hi họa rốt cuộc đầu hàng.
Chẳng qua là… cô có chút hoài nghi.
Cả hai về lại phòng khách sạn, đợi Nam Lãnh thay xong bộ đồ thể thao thoải mái mới lơ đãng hỏi anh.” Hoàng Mỹ Nhân không sao chứ ạ?”
Nam Lãnh lắc đầu nói không sao, anh đi tới ôm vai cô đến ngồi tại chiếc ghế lười màu nâu.
Hai chân Hàm Hi Họa gác lên chân anh, cô lại vờ hỏi.
“Cô ta rất giỏi cưỡi ngựa ạ?”
Anh ừ, ngón tay cầm một lọn tóc của cô cuốn vài vòng rồi như nghĩ đến gì đó anh nói.
“Hình như kỹ thuật kém hơn so với trước đây rồi.”
Hàm Hi Họa đảo mắt một vòng rồi dừng lại làn môi người đàn ông, hơi nhướng người hôn anh một cái.
“Vậy đây là lần đầu tiên cô ta không điều khiển được ngựa của mình?” Hàm Hi Họa khá nghi ngờ, nhưng nếu chỉ vì muốn được thân mật với chồng của cô mà cô ta dám tổn hại chính mình thì phải khiến cô vỗ tay khen đấy.
Hoặc là… cô ta nắm chắc được Nam Lãnh sẽ cứu được mình.
Nếu là nguyên do sau thì cô thấy Hoàng Mỹ Nhân thật sự là một con hồ ly tinh chính hiệu.
Và Hàm Hi Họa cũng tin vào vế sau hơn, tuy mới tiếp xúc không tới một buổi cô vẫn nhìn ra được cô ả không phải người sẽ để bản thân chịu khổ.
Cô ta… rất cáo.
Trên môi ướt át, đầu lưỡi người đàn ông theo thói quen càn rỡ từ ngoài vào trong lại từ trong ra ngoài, rất nhanh cả hai đều có phản ứng.
“Lúc nãy anh rất hoảng.” Cánh môi anh ma sát chợt lên tiếng khàn khàn.
Oanh… Hàm Hi Họa đẩy anh ra, cô trừng mắt lờm người đàn ông ngang nhiên nói ra lời lẽ đáng ghét này.
Anh cái gì? Anh hoảng sợ sao? Vì cô ta suýt té?
Hàm Hi Họa tức giận định bật dậy khỏi ghế lười thì eo đã bị một cánh tay siết chặt.
“Cô bé ngốc, em nghĩ đi đâu vậy.” Nam Lãnh bất đắc dĩ ôm cô nằm trên ngực mình, một tay anh gác sau đầu, ánh mắt không đàng hoàng mà rơi vào khe rãnh sâu hút, câu hồn trước mắt.
Yết hầu lăn nhẹ một cái, anh lên tiếng giải thích.
“Nếu lúc đó người cưỡi con ngựa đó là em… em không có chút kỹ thuật nào sợ rằng…” Anh dừng lại, hít sâu một hơi như để làm dịu trái tim hoãn loạn của mình dù cô đang bình an trong lòng anh, anh cúi đầu chôn vào trong bộ ngựa của cô dụi nhẹ.
Hốc mắt Hàm Hi Họa đỏ lên, cô không nghĩ thì ra sắc mặt thân trầm của anh khi nãy là vì chuyện này, môi cong lên lại có chút buồn cười vì… anh đang làm nũng với mình.
Cô nâng mặt anh lên vuốt vuốt.
“Là em hiểu sai.”
“Em ghen?”
Cô cố sống chết không thừa nhận.
“Thèm ghen đấy.”
“Đúng là ghen thật rồi.” Nam Lãnh xua đi phần hoảng sợ trong lòng sau đó vác cô lên vai đi đến bên giường êm nệm ấm.
Này… này…” Sau tiếng gọi chẳng có chút ý bày tỏ sự kháng cự nào của cô, cả thân thể đã bị anh quăng lên giường.
Chính xác là quăng cô như quăng một bao cát.
Sau đó một cổ nặng nề đè lên, còn chưa kịp ú ớ mấy chữ đã bị anh niêm phong.
Anh hôn rất sâu, sâu đến mức Hàm Hi Họa không còn nghĩ được gì nữa, cả thân thể lẫn linh hồn đều bị anh chiếm cứ.