Chương 210
Nhìn nụ cười sinh động, hồn nhiên của cô Nam Lãnh không quan tâm ở đây có nhiều người, anh ôm gáy cô hôn xuống.
Vị kem lan tỏa khắp khoang miệng của cả hai, ngọt nhưng không ngấy thậm chí là rất đặc biệt.
Đám Hàn Dĩ Ngôn vừa hay nhìn thấy cảnh tượng hết sức ngôn tình này.
Mỗi người một suy nghĩ, không ai thấu được ai nhưng chắc chắn không mấy dễ chịu.
Có vài người chụp lại cảnh đôi nam nữ tuấn mỹ hôn nhau dưới bầu trời hoàng hôn phủ đầy sắc cam.
Đằng sau là biển xanh mênh mông làm nền cho đôi tình nhân thể hiện tình cảm.
Tất cả đều đậm chất thơ và lãng mạn.
Thẩm Thiếu Hàng huýt gió hai cái thật to, anh cười sáng lạn cũng không quên chụp hình.
Hừ.
Tấm hình này tương lai có thể kiếm chút cơm ăn từ cái tên mặt lạnh kia.
Nam Lãnh rời khỏi môi cô gái nhỏ, anh mỉm cười trong mắt đều là nhu tình dành riêng người phụ nữ trong ngực.
Cả hai vừa định thần đi được hai bước mới phát hiện “người quen” đều tụ tập một chỗ, còn là chứng kiến cảnh sắc tình vừa rồi một cách rõ rệt.
Dù sao da mặt con gái vẫn mỏng hơn, Hàm Hi Họa xấu hổ dụi vào ngực Nam Lãnh.
Nam Lãnh thì chẳng hề hấn gì.
Vợ anh, anh thích thì hôn thôi.
Ai muốn nhìn cứ việc, anh không cấm mà có cấm cũng không được.
Vỗ nhẹ eo của cô, ánh mắt lướt qua Hàn Dĩ Ngôn, vô ý thấy bàn tay anh ta siết chặt.
Một cảm giác thống khoái dâng lên, tựa như một bàn thắng đẹp nhất trong cuộc đời này của anh.
Hàn Dĩ Ngôn thôi nhìn, anh cùng đồng bọn của mình rời đi.
Cũng không biết Hứa Ngạn Thâm đi đâu mà không xuất hiện cùng anh ta.
Hứa Ngạn Thâm lúc này đang trong một phòng khách sạn nào đó ưm a cùng cô nàng ngực lớn, mông cong đương nhiên cô nàng này không phải người phụ nữ đi cùng anh ta lúc đầu.
Chỉ là trong lúc làm tình cùng phụ nữ trong đầu lại không kiềm chế nghĩ đến người con gái khuynh thành kia, anh ta bực bội ra sức cày cấy mạnh bạo người phụ nữ dưới thân khiến cô ta rên lên những âm thanh sung sướng dâm đãng.
Dạo biển ngắm hoàng hôn xong, mọi người đặt một gian nhà hàng sát bờ biển, vừa thoáng đảng lại vừa có thể ngắm cảnh đẹp, nghe được tiếng sóng vỗ bờ, vừa ngửi thấy mùi biển nồng đậm thân quen, còn gì bằng nữa đây.
Các món hải sản lần lượt được mang lên, ai cũng đã đói đến nhừ ruột nên không khách khí.
“Thiếu Hàng, lễ hội hóa trang diễn ra lúc mấy giờ ngày mai?” Ngô Á Chi lau miệng, ánh mắt thoáng qua gì đó ở gian nhà gỗ cách bọn họ một gian.
Nhà hàng này chia ra từng gian nhà gỗ, cũng không thiết kế bao kín và hoàn toàn để trống theo phong cách “biển” rất phù hợp.
Nên người ở mỗi gian đều có thể quan sát được các gian khác.
Ánh mắt cô ta khẽ lay động khi thấy sự xuất hiện của đám Hàn Dĩ Ngôn.
Trùng hợp hết lần này đến lần khác nhưng cũng không phải lạ lùng.
Nơi này lớn thì lớn nhưng cũng không phải như một thành phố sa hoa.
Đi đi lại lại ít nhiều cũng sẽ đụng chạm.
Nam Lãnh bốc xong vỏ tôm luộc, anh đặt vào bát của Hàm Hi Họa.
Lại gắp một ít thịt tôm hùm cho vào.
“Ăn đi.”
Hàm Hi Họa rất tự nhiên gật đầu, cô ăn từng món anh gắp cho mình.
Công nhận hải sản ở đây rất ngon, những món ăn được mang lên cũng được đầu bếp chế biến công phu.