Chương 222
“Ta đặt câu hỏi, các người trả lời.
Đương nhiên chỉ Nam tổng và giáo sư Hàn được phép đưa ra đáp án… Những người khác thì không tính.” Hắn ngừng lại, điệu cười như kẻ làm chủ ván bài không dừng.
“Có mười ba quả bom, các cậu đã tìm thấy tám quả… rất tốt, đúng là hậu sinh khả úy.” Tức là còn năm quả.
Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn bặm chặt môi nhìn chằm chằm màn hình, hình ảnh trước đó chuyển thành một dòng chữ.
Và đó là đề bài đầu tiên cho bọn họ.
Cả đại sảnh xôn xao một trận vì đa số đều không rõ đó là ngôn ngữ của nước nào.
Hàn Dĩ Ngôn híp mắt nghiền ngẫm những chữ ấy, anh biết đó là ngôn ngữ Ả Rập Xê Út.
Lần này là bọn họ may mắn, ánh mắt chạm phải cái nhìn phức tạp của Nam Lãnh.
Anh gật đầu ra hiệu câu này để anh.
Lần đầu tiên cả hai gạt tất cả mọi hận thù và khúc mắc mà đứng cùng một hướng cùng chiến đấu vì sự sống còn của người phụ nữ mà cả hai đem lòng yêu và cả những sinh mạng đang có mặt tại đây.
Chung quy chuyện này đều là xuất phát từ bọn họ mà ra.
Là các anh đã liên lụy đến những người vô tội vì vậy cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dùng tất cả sự sáng suốt đời này mà cứu bọn họ.
Còn bốn quả bom, thời gian chỉ còn sáu phút.
Hình ảnh tiếp theo là một dãy ký tự bằng số la mã.
Nam Lãnh vuốt cằm, ánh mắt như con báo đang săn mồi trong rừng đen sâu thẳm.
Không đến hai mươi giây khóe miệng người đàn ông nhếch lên.
Đáp án đã hiện rõ trong bộ não xuất chúng.
Đồng hồ quả bom thứ mười dừng lại.
Còn hai phút ứng với hai quả bom cuối cùng.
Hình ảnh lần nữa chuyển tiếp.
Một khẩu súng ngắn cầm tay đập vào mắt cả hai.
Bọn họ đều nhìn thật kỹ từng chi tiết dù là nhỏ nhất như đường vân vỏ súng cũng không bỏ qua.
Mày Nam Lãnh cau lại anh nói: “Súng ngắn bán tự động Colt M1911 xuất xứ từ Mỹ do John Browning sáng chế.
Nó sử dụng loại đạn .45 ACP, hộp đạn chứa được 7 đến 8 viên, nhưng cũng có thể lắp một viên lẻ vào buồng đạn.
Tầm bắn hiệu quả lên đến 62m, điểm nổi trội nhất là lực cản phi thường.” Người đàn ông trả lời một cách nhanh chóng, không bị vấp dù chỉ một cái ngắt hơi cũng không.
Ai cũng nuốt nước bọt tâm phục khẩu phục.
Hàn Dĩ Ngôn mím môi đợi hình ảnh tiếp theo.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên khiến cả Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn đều chấn động.
Cả đại sảnh lại một trận xôn xao.
Có nhiều người còn đỏ mặt không dám nhìn màn hình chiếu.
Đó là một người đàn ông trên dưới ba mươi và một người phụ nữ còn rất trẻ đang cuồng nhiệt mà hôn nhau.
Quần áo của cả hai móc lỏng lẻo trên thân thể, từng mảng da thịt chói mắt hiện lên trước máy ảnh nhưng dường như người trong cuộc không hề hay biết bản thân đã bị chụp lại.
Câu hỏi mà hắn đưa ra: Danh tính của hai người trên màn hình.
Nam Lãnh siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán và trên mu bàn tay nổi rõ.
Hiếm thấy một người như anh trong bất cứ hoàn cảnh nào đều có thể bình tĩnh, luôn giữ một vẻ mặt âm trầm, lạnh lẽo mà giờ đây ai cũng thấy rõ sắc mặt anh hoàn toàn biến đổi.
Là căm phẫn, tức giận như thể hình ảnh đó đã xúc phạm đến anh hoặc là xúc phạm đến người thân thương đã khuất.
Hai mươi giây cuối cùng.
Tiếng van xin, hối thúc của vô số người trong đại sảnh không ngừng dội vào tai hai người đàn ông đang nắm giữ mạng sống của hàng ngàn sinh mệnh.