"Vẫn không có tin tức gì của cô ta?" Hàn Dĩ Ngôn nghiêm mặt nhìn chằm chằm Hứa Ngạn Thâm, thanh âm có chút tức giận.
Hứa Ngạn Thâm uể oải gác chân lên mặt bàn ừ một tiếng.
"Chẳng biết cô ta dùng cách nào mà trốn kỹ như vậy?"
"Có thể là Nam Lãnh đã giúp cô ta." Hàn Dĩ Ngôn nhàn nhạt nói.
Đã lâu như vậy rồi, đã huy động người từ khắp nơi điều tra cô ta nhưng cũng không có kết quả như thể cô ta đã bốc hơi khỏi Trái Đất.
Đúng là kỳ lạ.
Hứa Ngạn Thâm gật gù đầu.
"Nếu vậy, có thể cô ta đang ở trong nước."
Người đàn ông ừ.
"Tiếp tục tìm.
Cô ta là kẻ phản bội, cô ta không xứng đáng được tự do."
Một lúc sau Hàn Dĩ Ngôn lại cất giọng.
"Có thể Hàm Hi Họa biết gì đó về cô ta."
"Sao cậu nghĩ vậy?" Hứa Ngạn Thâm ngồi thẳng người, anh có chút khó hiểu.
Hàn Dĩ Ngôn nhếch môi.
"Chẳng có lý do gì cả.
Chỉ là linh tính…" Anh khựng lại rồi quan sát Hứa Ngạn Thâm ở đối diện.
"Cậu biết nên làm gì rồi nhỉ?" Ánh mắt của anh sâu thẳm chẳng thấy điểm cuối cùng, nó ẩn chứa vô số bí ẩn và mưu tính.
Đương nhiên Hứa Ngạn Thâm biết ý của Hàn Dĩ Ngôn là gì.
Anh ta thở dài tiếp tục gác đầu nằm trên sô pha.
Trong căn phòng sa hoa chẳng còn âm thanh nào nữa ngoài tiếng điều hòa nhè nhẹ.
Hứa Ngạn Thâm nheo mắt nhìn Hàn Dĩ Ngôn, một người sống chỉ vì thù hận, bất chấp thủ đoạn… Nên đáng thương hay đáng trách.
Nhưng anh là bạn của anh ta nên đương nhiên anh ta đứng về phía anh.
Anh ta thừa nhận chính mình không tàn độc bằng Hàn Dĩ Ngôn.
Anh có thể dùng thủ đoạn hèn hạ nhất là lợi dụng phụ nữ chỉ cần kết quả cuối cùng có lợi với anh.
Anh ta thì không thể.
…
Thư ký báo rằng thứ sáu tuần này Nam Lãnh sẽ về nước, cô muốn đến sân bay đón anh nhưng anh về lúc cô đang quay phim, hơn nữa lúc gọi điện thoại anh cũng tỏ thái độ cô không cần đến.
Người đàn ông này vẫn cứ xa cách và lạnh nhạt với cô như vậy.
Cô không sao mở miệng nhắc tới chuyện Hạ Nghi Lạp, mà thực tế cô cũng chẳng biết nói thế nào.
Cô cực kỳ tức giận và khó chịu, nếu cứ giữ chặt chuyện này trong lòng, nếu giữa hai người luôn có bí mật, luôn có một người phụ nữ ở giữa như bức tường vô hình chắc chắn không sớm thì muộn cả cô và anh đều mệt mỏi và muốn buông thoát đối phương.
Không lẽ cô không thể thay đổi được sao, kết cục cuối cùng cô và anh vẫn phải chia tay sao?
Hàm Hi Họa chán chường cố gắng giữ trạng thái cho tốt để quay phim.
Kể từ scandal đợt trước Hàm Mộc Tâm đã thu mình lại hơn, không còn đi tìm cô kiếm chuyện.
Chắc cô ta đã bị giáo huấn một bài học nhớ đời rồi.
Mà kỳ lạ kim chủ của cô ta từ đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Chán sớm vậy sao? Mới không lâu trước khi scandal nổ ra còn rất cưng chiều, bao che cho cô ta mà? Đúng là đàn ông…
"Hôm nay tâm trạng cô không tốt sao?" Giờ nghỉ trưa Dụ Thần tranh thủ hỏi thăm cô một chút, bình thường cũng có vài cảnh NG nhưng hôm nay cảnh nào Hàm Hi Họa cũng NG ít nhất hai lần, dù là có cảnh rất đơn giản.
Đạo diễn cũng suýt nổi cáu với cô nhưng may còn kìm chế được, hơn nữa từ lúc quay phim đến giờ cô rất nghiêm túc, diễn rất tốt thành ra ông cũng du di một chút.
Hàm Hi Họa thở dài một hơi, xem ra cố gắng để bản thân giữ trạng thái tốt nhất đều vô ích.
Cô nhìn Dụ Thần hơi uể oải: "Hơi mệt thôi ạ."
Cảnh của cô không nhiều như Dụ Thần và Hàm Mộc Tâm nhưng cũng không ít.
Có một số cảnh đòi hỏi sự tập trung, nhập vai cao nên cô khá lo.
Nếu với hiện trạng bây giờ mà quay mấy cảnh đó chắc chắn cô sẽ bị đạo diễn mắng cho không ngẩng đầu lên nổi.
Dụ Thần không biết an ủi làm sao, mà anh cũng đâu rõ cô xảy ra chuyện gì.
Cả hai im lặng ăn cơm một hồi lâu anh mới lơ đãng lên tiếng: "Dù sao cuộc đời cũng rất dài, không gặp chuyện này cũng sẽ gặp chuyện kia.
Cứ nhìn về phía trước mà đi thôi, miễn sao bản thân thấy thoải mái."
Đến đêm về Hàm Hi Họa vẫn nhớ lời đó của Dụ Thần.
Miễn sao bản thân thấy thoải mái.
Đúng vậy.
Một kiếp người cô đã trải qua trong đau khổ, phẫn hận rồi.
Tại sao được làm lại một lần nữa mà cô vẫn đầy bản thân vào cảnh không vui?
Hàm Hi Họa nhìn đồng hồ, đã chín giờ đêm.
Như có một thứ gì đó thôi thúc, cô quơ lấy điện thoại gọi cho Trân Châu.
"Họa Họa… sao đấy?" Cô ấy đang ở trong bar nên rất ồn.
Hàm Hi Họa nhíu mày đưa điện thoại tránh xa một chút.
"Bọn cậu vẫn ở Over Night chứ?" Trước đó bọn họ có rủ cô đi chơi đêm nhưng tâm trạng cô không tốt lại thêm quay phim cả ngày khá mệt, cô đã từ chối.
Hiện tại chẳng rõ bị cái gì đụng đầu lại muốn đi quẩy hò với bọn họ.
Nguyễn Trân Châu bên kia không nghe rõ lắm lời của Hàm Hi Họa, phải hỏi lại.
Hàm Hi Họa nhức đầu lặp lại lần nữa.
"Chờ đấy, tớ cũng đến" Nói rồi cô cúp máy luôn.
Nghĩ nghĩ đến bar cũng nên trưng diện một chút.
Thế là Hàm Hi Họa mất hai mươi phút vừa thay y phục vừa trang điểm qua loa.
Thời tiết tháng chín khá nóng Hàm Hi Họa hôm nay lại muốn phóng túng bản thân, cô khoác lên thân thể mảnh khảnh, yểu điệu bộ đầm body màu đỏ chỉ đủ che một phần đùi thon.
Ngắm mình trong gương, Hàm Hi Họa có hơi thất thần.
Hình như đã bao lâu rồi cô mới ăn mặc hở hang và quyến rũ đến vậy.
Cuối cùng cảm thấy hài lòng rồi mới xịt một ít nước hoa, cầm theo túi xách Dior rời khỏi biệt thự.
Vốn định tự chạy xe nhưng đoán chắc tí nữa sẽ uống bia rượu nên cô gọi taxi.
Đến nơi là gần mười giờ đêm.
Cô gọi cho Nguyễn Trân Châu hỏi bọn họ đang ngồi trong cái góc xó nào.
"Bọn tớ ngay quầy bar luôn đấy.
Ấy… Họa…" Còn chưa kịp nhắc nhở thì Hàm Hi Họa đã tắt máy.
"Xin chào quý khách." Gác cửa lịch sự chào hỏi.
Hàm Hi Họa mỉm cười gật đầu với anh ta, một đường đi vào.
Vừa xuất hiện Hàm Hi Họa đã trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Cô đảo mắt một lượt thấy Nguyễn Trân Châu đang cười toe toét vẫy vẫy tay với mình, bên cạnh có hai ghế trống chắc là của Đỗ Thắm với Đậu Nhạc Yến.
"Em gái." Còn chưa nhấc chân đi thêm hai bước thì một người đàn ông từ đâu xuất hiện cản đường.
Ánh mắt anh ta nóng bỏng và đầy dục tình, như thể cô là con mồi thượng hạng mà anh ta khao khát được thử một lần.
Cái ánh mắt đó khiến Hàm Hi Họa chán ghét cực kỳ, cô lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tránh ra."
Không đợi anh ta mở miệng cô lại thêm một câu: "Bà đây không hứng thú." Nói rồi đến cả một cái nhìn cũng chẳng thèm cho anh ta, lướt qua người đàn ông đang đứng đần ra đi thẳng về phía Trân Châu.
Nguyễn Trân Châu rất muốn huýt sáo nhưng cô nàng không biết huýt.
Đợi Hàm Hi Họa đi tới chỗ mình, ngồi xuống yên vị rồi mà những ánh mắt như sói đói kia cũng chưa thu hồi.
"Đúng là… cậu chỉ cần hở hang một cái thì cả đám đàn ông quỳ dưới váy cậu."
Hàm Hi Họa nhàn nhạt cười.
"Hai người kia đâu?"
Nguyễn Trân Châu hấc cằm về phía sàn nhảy.
"Bên đó."
Cô nhìn sang đó đúng là thấy hai cô nàng kia đang nhảy nhót rất sung sức.
Một người đàn ông trẻ đang nhảy chung với Đậu Nhạc Yến, cả hai càng lúc càng chẳng có chút khoảng cách.
Bàn tay anh ta siết lấy eo cô ấy mà Đậu Nhạc Yến không những không tránh né còn rất hưởng thụ, cố tình dịch sát dựa vào lồng ngực anh ta.
Đầu cô ấy hơi ngửa ra gác hờ lên vai người đàn ông.
Vài giây sau anh ta nhếch môi bàn tay đi lên bao trọn lấy khuôn ngực tròn đầy của Đậu Nhạc Yến.
Hàm Hi Họa cau chặt mày, định lên tiếng thì Trân Châu đã nói trước, cô ấy lắc đầu có hơi bất lực.
"Khi nãy tớ nói, không những không giúp cậu ấy tỉnh mà cả hai còn cãi nhau một trận.
Chẳng biết từ khi nào cậu ấy thay đổi đến vậy."
Thay đổi?
Hàm Hi Họa không muốn nhìn cái hình ảnh dâm mỹ đó thêm, cô uống một ngụm rượu phục vụ vừa mang lên.
Hai người thôi không nhắc đến chuyện của Đậu Nhạc Yến nữa, hôm nay mục đích chính của bọn họ là xả stress.
Cứ vài phút lại có người đến bắt chuyện, Hàm Hi Họa thấy phiền ghê gớm.
Nhưng đêm nay sự ồn ào, xập xình và sống động ở đây khiến cô muốn chìm đắm.
Mà một khi đã chìm đắm, cô không sao thoát ra nổi.
Tựa như đối với chấp niệm hai kiếp với người đàn ông của cô.
Hàm Hi Họa đứng dậy, men rượu đã ngấm dần khiến đầu óc cô bắt đầu có chút mơ màng.
"Tớ muốn nhảy." Cô cong môi với Trân Châu nở một nụ cười kiều diễm có thể đoạt mất hồn phách của bất cứ tên đàn ông nào.
Nguyễn Trân Châu hơi lười, cô mỉm cười với Hàm Hi Họa.
"Cậu nhảy đi, tớ ngồi đây nghỉ thôi, mệt quá."
Cô ừ một tiếng rồi loạng choạng bước đến sàn nhảy..