Hai hôm nay vì chuyện của Hàm Hi Họa nên Nam Lãnh không ngủ đủ giấc, hiện tại anh khá mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Định về thẳng biệt thự Nam gia thì bất chợt nhớ tới khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lúc anh chuẩn bị rời đi kia… Người đàn ông thở dài cho xe chạy về hướng bệnh viện.
Quan hệ của cả hai chưa công khai ra bên ngoài anh không thể ngang nhiên vào thăm cô được.
Một phần giờ này cũng có người trông coi cô, chắc là trợ lý nhỏ hay bên cạnh cô.
Đúng như anh nghĩ, vừa thấy Hạ Tiếu Mạt ra ngoài cô nàng vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, Nam Lãnh đứng bên góc rẽ nghe loáng thoáng trợ lý nói Hàm Hi Họa đã ngủ.
Chắc cô nàng thông báo với Lý Kỳ.
Anh tranh thủ thời gian vào ngó vợ một chút.
Dù anh và cô đang vướng mắc chuyện kiếp trước nhưng anh rõ mình vẫn luôn yêu cô, quan tâm nhất cử nhất động của cô.
Anh đề nghị ly hôn chẳng phải vì hối hận với những gì mình đã làm vì cô trong kiếp trước mà đơn giản anh muốn cô tự do mà không phải cố yêu anh.
Tuy cô nói cô yêu anh… anh vẫn không sao tin nổi, anh nghĩ cô đang ngộ nhận tình cảm cô dành cho anh.
Là cô áy náy, hối hận nên cô đã mang tâm lý muốn bù đắp cho anh.
Mà anh không thích cũng không muốn.
Anh khó chịu khi cô thương hại anh của kiếp trước.
Có lẽ đó mới là nguyên nhân chính khiến anh đưa đến quyết định buông tay cô.
Vì lòng tự tôn của anh.
Một người như anh làm sao có thể để người khác thương hại mình, người đó lại còn là cô gái anh yêu bằng cả sinh mệnh.
Hàm Hi Họa mới ngủ không bao lâu nghe tiếng cửa mở cùng với một mùi hương quen thuộc - mùi chỉ thuộc về riêng anh.
Cô nín thở giả vờ như ngủ say, cô không muốn phá tan khoảnh khắc hiếm hoi cả hai gần nhau thế này.
Nam Lãnh nhìn cô rất lâu, rồi bàn tay người đàn ông chạm nhẹ vào vết thương trên trán được quấn băng gạc của cô.
Đây là lần thứ hai anh không bảo vệ tốt để cô bị thương, mà lần này còn nặng hơn trước.
"Anh phải làm sao đây? Họa Họa…" m thanh ấy vừa bất lực lại vừa dịu dàng như đang an ủi chính mình cũng an ủi ai đó đang thinh lặng lắng nghe.
Trái tim cô đập nhanh hơn cho đến khi làn môi lạnh bạt, hơi khô của anh chạm vào nơi vết thương.
Thân thể cô căng chặt không tự chủ siết chặt hai nắm tay.
Khi Nam Lãnh định rời đi thì cô nhóc tưởng đã ngủ say bỗng mở bừng hai mắt, nó trong suốt khiến trái tim anh hẫng mất một nhịp.
"Em…" Anh vừa thốt lời, Hàm Hi Họa đã nắm lấy vạt sơ mi kéo xuống.
Môi không do dự chạm vào môi mỏng của Nam Lãnh.
Mặc kệ cái gì gọi là kiếp này, kiếp trước, mặc kệ vướng mắc ly hôn với không ly hôn.
Ngay khoảnh khắc này cô chỉ muốn buông thả tất cả chỉ làm theo điều cảm xúc đang trào dâng.
Đó là hôn người đàn ông này.
Nam Lãnh giữ tay cô muốn đẩy cô ra nhưng sợ làm đau cô, cuối cùng bị cô càng quấy đến mụ mị đầu óc.
Anh di chuyển tay siết lấy eo cô ép cô nâng lên.
Từ bị động chuyển thành chủ động, Nam Lãnh ra sức ngậm mút từng chút cánh môi của cô gái.
Anh tách chúng ra và đi sâu vào trong, cuốn lấy lưỡi cô dây dưa triền miên.
Đã lâu không thân mật, hai người đều mê đắm cảm giác ướt át, ngọt ngào ngay lúc này.
Sau khoảng năm phút Nam Lãnh là người tỉnh táo đầu tiên, anh rời khỏi môi cô, hơi thở cả hai đều dồn dập.
Hàm Hi Họa chớp chớp cặp mắt đáng thương nhìn anh, cô bặm môi dưới của mình, rồi khẽ giọng: "Em nhớ anh lắm… mặc kệ anh muốn thế nào… em…" Có lẽ hơi ngại cô không dám nhìn anh rồi vô cùng hùng hổ lớn giọng: "Em nhất định không cùng anh ly hôn… em sẽ bám anh đến hết đời."
Người đàn ông khẽ cười vuốt tóc cô, Hàm Hi Họa trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Anh cười sao? Mà cười cái gì? Cô buồn cười thế à?
Trước cặp mắt ngấn nước ngạc nhiên của cô, Nam Lãnh thở nhẹ một hơi trấn an.
"Được rồi, không cần nghĩ đến chuyện đó nữa."
Chỉnh lại chăn đắp cho cô, anh dặn: "Em ngủ đi, không còn sớm nữa.
Có chuyện gì, đau ở chỗ nào phải nhấn nút gọi bác sĩ ngay." Định nói thêm vài lời nhưng anh dừng lại, đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Anh về mai lại đến thăm."
"Ơ… bị anh đánh thức rồi, không ngủ được." Ai đó bắt đầu giở chứng làm nũng.
Bị anh nhìn khiến da đầu tê dại, Hàm Hị Họa nuốt nước bọt ực một cái chột dạ rụt cả khuôn mặt vào trong chăn.
"Được rồi… được rồi, anh đi đi." Cô thấy đồng hồ chỉ gần 12 giờ rồi.
Không nghe tiếng động gì cũng không nghe anh lên tiếng, Hàm Hi Họa kéo chăn xuống khỏi mặt, đập vào là khuôn mặt anh đang dán sát lại gần mình.
Khoảng cách chỉ hai mươi phân.
Lấy hết can đảm rủ rỉ.
"Hôn một cái nữa nhé, như vậy em… ưm." Không cần cô bày tỏ hết câu người đàn ông đã thỏa mãn cô bằng thái độ tận tình nhất..