Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành


Xuất viện trở về dưỡng bệnh tại Nam gia, cậu nhóc Hàm Gia Gia kêu gào trách Hàm Hi Họa vì đã không báo cho cậu biết sớm chuyện cô bị tai nạn.

Hàm Hi Họa nhức đầu cuối cùng đáp qua loa mặc kệ cậu chàng lải nhải.

Hôm trước mẹ Hàm gọi điện, cô lại tiếp tục lừa dối bà, sợ nói ra cả bà và ba sẽ lo lắng.

Cô đảm bảo hai người sẽ bất chấp mà vào nội thành chăm cô là cái chắc.

May mắn cũng che giấu thành công, vậy nên cô mới ung dung, yên bình mà ngồi trên sô pha xem phim thế này.

Nghe Lý Kỳ bảo bộ "Mười năm thương nhớ" cô đóng chính phải đến hè năm tới mới phát sóng được.

Cũng không phải quá lâu vì có nhiều bộ phim còn tận vài năm sau đóng máy mới được đưa ra ánh sáng, cô thấy mình thế là may mắn rồi.

Chị ấy bảo muốn đến nhà thăm cô nhưng Hàm Hi Họa ra sức từ chối, viện đủ cơ mới coi như ổn.

Đôi khi cô thấy cũng bất tiện thật, cái việc giấu diếm thân phận của mình ấy.

Không biết tới khi nào mới quang minh chính đại mà thông báo với toàn dân thiên hạ rằng "Nam Lãnh - người đàn ông này là chồng tôi." đương nhiên không có khoa trương như vậy, nhưng đại khái cũng có ý tương tự.

Trong khi quan hệ giữa cô và anh hiện tại chẳng rõ làm sao, yêu thì yêu, thân thì thân, ly hôn thì chắc chắn không rồi nhưng cứ cấn cấn sao đó.

Cái cảm giác chân thật, ngọt ngào một cách tự nhiên như xưa không còn nữa.

Điều này làm cô chán nản thật sự.

Mà cô lại không biết nên làm gì để trở về thời điểm trước khi Nam Lãnh trọng sinh.

Mấu chốt vấn đề là anh không tin cô yêu anh.

Nhức đầu quá mất thôi.

Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.

Cô thấy càng nghĩ chỉ càng thêm ngốc.

Chuông cửa kêu âm ỉ, không biết là kẻ nào mới nửa buổi đã phiền như vậy.

"Tôi ra xem là ai." Dì Mân dừng tay lau bàn, bà nói với Hàm Hi Họa một tiếng rồi đi ra.

Sau khi nghe cái giọng trai trẻ quen thuộc vang khắp sân vườn, Hàm Hi Họa còn không biết ai nữa mới lạ.

Chính là cậu nhóc Hàm Gia Gia.

"Hừ… em mà không đến có khi chị chẳng còn nhớ em." Vừa vào cửa đã cằn nhằn như ông cụ non rồi.

Dạo này đúng là cô quên mất cậu.

"Ăn táo không?" Phớt lờ câu hỏi của cậu Hàm Hi Họa vô cùng "lịch sự" mời mọc.

Hàm Gia Gia bĩu môi vứt cái cặp xách sang một bên rồi ngồi cạnh cô, cậu đảo mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Đầu óc nhảy ra một ý tưởng: "Hay em chuyển về đây sống lại nhỉ?" Lúc nhập học cậu đã chuyển đến ký túc xá, ở đây đương nhiên rất tốt nhưng vẫn sợ sợ anh rể mặc dù tới lúc rời đi cậu còn chưa gặp Nam Lãnh.

Chỉ cần nghĩ sống cùng thần tượng dưới một mái nhà đã áp lực rồi.

Chỉ là hiện tại thấy Hàm Hi Họa bị thương cậu lại muốn về ở gần chăm sóc cho cô, cứ ôm cái suy nghĩ anh rể suốt ngày đi vắng bỏ vợ một mình lại thấy không an tâm, lại thêm chuyện về người phụ nữ ở Sa Hoàng.

Hàm Hi Họa dựa vào lưng ghế nhàn nhạt nhìn cậu.

"Em muốn ở thì cứ ở, có điều biệt thự còn có dì Mân em không cần lo lắng."
Cậu hừ một tiếng bỗng nhớ gì đó: "À chị, tên công tử Sa Nhật kia học cùng trường chị nhỉ?" Chợt Hàm Gia Gia nghĩ tới người đàn ông phức tạp kia.

Cảm thấy anh ta hình như muốn tiếp cận mình thì phải.

"Ừ…" Hàm Hi Họa hỏi: "Em nhắc tới anh ta làm gì?"
Cậu chàng gãi gãi đầu cười đến vô tội vạ.

"Hình như anh ta thích chị đó."
"Có ai mà không thích chị." Hàm Hi Họa còn rất bình tĩnh đùa giỡn với cậu.

"Sao em nghĩ vậy? Anh ta chỉ mới gặp chị một lần đấy.

Mà chị nhớ ánh mắt anh ta nhìn em còn chăm chú hơn nhìn chị nữa." Chuyện này chẳng có chút hứng thú nào, Hàm Hi Họa tiếp tục ăn trái cây.

Mắt Hàm Gia Gia giật giật như có điềm gì đó.

Cậu nhíu chặt mày lắc lắc đầu.

Không thể nào chứ.

"Chị đừng nói linh tinh.

Anh ta… cái gì mà nhìn em hả?"
Cô buồn cười gõ đầu cậu một cái.

"Em nghĩ đi tận đâu đấy.

Mà trả lời chị đi, sao em cho rằng anh ta thích chị?"
"Thì gần đây em với anh ta có vô tình gặp nhau… hai lần.

Anh ta… hỏi thăm chị."
Lần này Hàm Hi Họa không còn bộ dáng thờ ơ nữa, cô liếc cậu hỏi: "Gặp ở đâu? Anh ta hỏi gì về chị? Em trả lời thế nào?" Nếu tên nhóc này dám ngu ngốc lỡ miệng tiết lộ chuyện Hạ Nghi Lạp thì chết với cô.

May mắn Hàm Gia Gia rất kín miệng, chỉ trả lời qua loa, còn về chuyện "vô tình gặp" thì cậu cũng không ngốc đến mức cho rằng thật sự là tình cờ.

Anh ta cố ý tiếp cận cậu.

Có điều mục đích là gì thì cậu hoàn toàn không đoán nổi.

Nghe Hàm Gia Gia khai tất tần tật mọi chuyện, Hàm Hi Họa chậc chậc hai tiếng.

Cô bỗng nghĩ đến lời đồn thái tử của Sa Hoàng thích đàn ông.

Hình như cũng không phải chỉ là tin đồn nhảm.
Khóe miệng cong lên rồi cười một tiếng trông rất bỉ ổi.

"Chị sao vậy? Chuyện em kể buồn cười lắm à?" Vừa lúc này có tiếng động bên ngoài.

Là chế độ tự động mở cổng chỉ có chủ sở hữu mới có quyền đó.

"Anh rể ạ?" Hai mắt cậu sáng rực lóng hóng nhìn ra ngoài.

Hàm Hi Họa ừ, chân cô bất tiện nên không ra trước đón anh như trước đây.

Cô ngồi đó tựa cằm lên khuỷu tay chống ở thành sô pha đợi chồng.

Hàm Gia Gia bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cười.
"Em đi đón anh rể."
"Biết nịnh quá nhỉ?"
Cậu hừ hừ lắc mông rời đi.

Nam Lãnh vừa tới cửa chính đã thấy cậu chàng da trắng, cao gầy cười tít mắt chờ mình.

"Anh rể về sớm ạ?"
Nam Lãnh gật đầu.

"Cậu đến khi nào?"
"Không lâu ạ."
"Nghe nói đợt trước cậu ở Nam gia, sao lại chuyển đi?"
Bị ngữ khí lạnh lẽo của Nam Lãnh dọa, Hàm Gia Gia lí nhí đáp.

"Em phải chuyển đến ký túc xá."
"Ừ… thích thì cứ tới đây ở." Nói rồi bị bộ dáng của Hàm Hi Họa thu hút, bỏ qua luôn cậu chàng bên cạnh.

"Chân em thế nào? Sao không ở phòng mà còn đi đi lại lại." Anh vừa vuốt tóc cô vừa càu nhàu.

Hàm Hi Họa lắc đầu.

"Em ổn mà.

Em muốn ở dưới này đợi anh đi làm về."
Nam Lãnh mỉm cười một chút dặn dò cô.

"Ở đây đợi anh lên phòng tắm rồi mình ăn cơm."
Hàm Hi Họa như con thỏ ngây thơ, ngốc nghếch vâng một tiếng.

"Anh mau đi."
Đợi anh rể đi rồi Hàm Gia Gia bĩu môi lườm liếc cô chị nhà mình.

"Chị cũng biết nịnh đấy."
"Đương nhiên." Hàm Hi Họa lắc lư đầu cực kỳ đắc ý.

Hàm Gia Gia xuy một tiếng, cậu nhìn ngó một lượt rồi hỏi cô.

"Chị không giận anh ấy à? Hai người…" Có vẻ vẫn tốt nhỉ? Không lẽ là do cậu và cô đã hiểu lầm anh rể? Nếu vậy thì oan uổng cho anh ấy quá.

Nhắc tới chuyện này, Hàm Hi Họa trầm mặc vài giây.

"Giận nhưng giờ chị không thể giận nổi nữa.

Anh ấy… rất tốt.

Chị tin anh rể của em không bao giờ phản bội chị."
"Vậy cô ta có quan hệ gì với anh rể?"
"Nam Lãnh nói Hạ Nghi Lạp là ân nhân cứu anh một mạng."
"Ồ… không ngờ."
Một lúc sau Nam Lãnh xuống, thấy Hàm Gia Gia chuẩn bị đỡ Hàm Hi Họa anh liền ngăn cản.

"Để anh."
Hàm Gia Gia rất thức thời nhường nhiệm vụ cao cả này cho thần tượng còn đá lông nheo với Hàm Hi Họa.

Nam Lãnh trực tiếp bế cô lên đi về phía bàn cơm.

Bạn trẻ nào đó tự nhiên bị nhét cho một đống cơm chó, vốn đói giờ thì no căng bụng rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui