Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành


Trong thời gian dưỡng chân, Hàm Hi Họa đặc biệt rảnh nên lướt weibo nhiều hơn, mà Lý Kỳ cũng rất biết tranh thủ không để cô ở không.

Chị ấy mang vài kịch bản phim còn cả mấy show giải trí nhảm nhí gì đó cho cô tham khảo trước.

Bộ "Thiên hạ" đã quay được một nửa rồi, cảnh của cô cũng không còn bao nhiêu, chuyện xem xét những kịch bản khác cũng là hợp lý.

Đêm, cô đang nằm trên giường đọc kịch bản thì nhận được điện thoại của Trân Châu.

Có hơi ngạc nhiên.

Cô vội bắt máy.

"Sao vậy?"
"Biết là cậu không lên diễn đàn trường mà.

Có kẻ hại cậu rồi.

Lên đọc bài đi."
Hàm Hi Họa lập tức để kịch bản qua bên cạnh, cảm ơn Nguyễn Trân Châu rồi tắt máy ngay tức khắc vào cái diễn đàn trường đã sớm mốc meo.

Tin tức đang đứng đầu với lượt truy cập, bình luận, chia sẻ khá lớn.

Nội dung bài đăng như sau:
"Hàm Hi Họa của khoa ngôn ngữ là một đứa con gái ti tiện.

Cướp bạn trai của em họ còn cướp bạn trai của bạn thân.

Trơ trẽn, lăng loàng đến mức đó nhưng nhờ cái khuôn mặt xinh đẹp mà vẫn câu được vô số tên đàn ông mê gái.

Tôi từng vô tình nhìn thấy cô ta ôm hôn một người đàn ông trong xe, cửa sổ còn chẳng kịp đóng, ai biết sau đó là những hình ảnh hại mắt nào chứ.

Loại như cô ta có thể tẩy trắng để vào showbiz quả nhiên là do một tay kim chủ đằng sau.

Tôi đã đắn đo rất lâu mới đăng lên đây về những điều mình biết, tôi không muốn một kẻ chuyên phá hoại tình yêu của người khác cứ ung dung mà sống tốt như vậy.

Lương tâm tôi không cho phép giấu diếm.

Và tôi xin cam đoan những chuyện tôi đưa ra đều là sự thật, bằng chứng xác thực tôi sẽ cập nhập sau khi bài đăng được nhiều người tiếp cận."
"Cái quái gì vậy chứ?" Hàm Hi Họa đọc xong không nhịn được rủa một câu.

Cô đi cướp bạn trai của người khác? Đúng là nực cười.

May mắn bài phốt này mới đăng chưa đến một tiếng nên lượt truy cập không phải quá cao.

Nam Lãnh đã cho người đánh bay nó bằng tốc độ nhanh nhất.

"Điều tra xem là ai?" Lúc chuẩn bị rời công ty anh dặn thư ký Lưu.

Thư ký Lưu đáp một tiếng mở cửa cho anh.

Chợt anh ta nhớ đến gì đó.

"Chủ tịch." Anh ta gọi.
"Còn chuyện gì?"
"Hàn Dĩ Ngôn gần đây đang ra sức tìm Hạ Nghi Lạp.

Sợ là hành tung của cô ta sẽ sớm bại lộ."
Nam Lãnh ừ lại nói: "Không thể giấu cô ta mãi được.

Sắp xếp hẹn hắn đi."
"Chủ tịch… hắn… sẽ rất nguy hiểm."
Nam Lãnh nhếch miệng khinh bạt.

"Cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức tự đưa mình vào hàng cọp? Cứ làm theo tôi nói đi." Dứt lời anh cũng không nán lại nữa.

Anh sợ Hàm Hi Họa bị chuyện bài đăng mà suy nghĩ lung tung muốn về với cô sớm.

Tới biệt thự không thấy cô ngồi ở sô pha xem tivi như mọi ngày, định hỏi dì Mân hôm nay cô thế nào nhưng lại thôi.

Anh đi thẳng lên tầng ba.

Gần đây cô nhóc đã về phòng mình ngủ lại rồi, một phần do chân của cô, một phần do quan hệ giữa hai người đang kỳ kỳ.

"Kỳ kỳ" thế nào thì anh cũng không nói rõ được.

Anh không gõ cửa mà tự đi vào luôn, thấy cô đang nói chuyện điện thoại.

Nghe qua chắc là Lý Kỳ.

Hàm Hi Họa vừa thấy anh khóe miệng đã cong cong cười một cái như hoa như ngọc.

Nam Lãnh vậy mà có chút mất tự nhiên, rõ ràng một giây trước cô còn đang mặt nhăn mày nhó với Lý Kỳ, giây sau thấy anh đã bừng bừng xuân hoa.

Làm anh dở khóc dở cười, cô thế này thì làm sao anh vướng với mắc nổi đây.

Nam Lãnh đóng cửa, anh thở một hơi rồi lại gần cô.

Hàm Hi Họa tranh thủ thêm ba câu với Lý Kỳ rồi viện vớ cúp máy.

"Bài viết kia là anh giết đúng không?"
Anh bị ngôn từ của cô chọc cười.

Anh gật đầu ừ.

"Anh giết." Thật ra là thư ký Lưu giết trực tiếp còn anh… gián tiếp thôi.

Nhưng chung quy cũng là giết rồi.

Cô dang rộng hai tay mè nheo.

"Anh lại gần đi." Giờ cô chỉ muốn ôm người đàn ông này thôi.

Nam Lãnh bước lại gần hơn, anh vừa nâng tay lên định xoa đầu cô thì cô nàng đã nhào tới siết lấy eo anh ôm chặt.

Nam Lãnh giật mình.

"Em cẩn thận chút, chân em…" Hai tay anh ghì lấy cả người cô, sợ đụng chạm tới vết thương lại khiến cô đau mà hơn cả anh sẽ đau lòng.

Cả hai cứ im lặng ôm như vậy một lúc thật lâu.

Nam Lãnh chợt khẽ giọng: "Mấy lời ghen tị, bôi nhọ đó em không cần để tâm."
Người con gái trong ngực gật đầu khẽ đáp rồi bồi thêm một câu có lực sát thương mạnh.

"Em chỉ để tâm anh." Thành công quấy nhiễu trái tim người đàn ông, Hàm Hi Họa hơi ngước mặt lên nhìn anh chăm chú, cô mím môi vài giây rồi gọi tên anh.

"Nam Lãnh."
"Ừm." Dường như anh cảm nhận được cô muốn nói gì đó rất quan trọng, quan trọng cho cả cô và cho cả anh.

Anh cũng nhìn lại chờ cô tiếp tục.

"Chúng ta trở lại như xưa được không? Em biết hiện tại anh không tin tưởng em nhưng em thề em thật lòng yêu anh… Nhé?" Cô cố tình cọ cọ vào ngực người đàn ông.

Mãi mà không nghe anh lên tiếng, Hàm Hi Họa thấp thỏm không yên, cô đánh bạo gọi.

"Anh yêu…".

Tiên Hiệp Hay
Anh chỉ một mực chăm chăm nhìn cô, Hàm Hi Họa cuống muốn chết cô lại gọi tiếp.

"Chồng yêu…"
"Họa Họa." Cuối cùng cũng phản hồi cô rồi.

Hàm Hi Họa chớp chớp mắt gật đầu.

"Anh nói đi." Nói càng nhiều càng tốt, hiện tại cô muốn nghe.

Anh kể về những cục đá nằm im bên đường cô cũng muốn nghe.

Nam Lãnh chạm vào khuôn mặt phấn nộn của vợ.

Anh dịu dàng lên tiếng: "Anh chưa từng trách em… cũng chưa từng hận em… vì tất thảy đều là anh tự nguyện." Anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn chân thành.

"Chỉ là khoảnh khắc em muốn ly hôn anh ở kiếp trước cứ ám ảnh anh.

Anh cũng là một người đàn ông biết yêu, biết ghen, biết để bụng.

Anh không cao thượng đến mức coi như tất cả đều không tồn tại…"
Lời cô nói bỗng hiện lên trước mắt cả hai: "Tôi ghê tởm mỗi khi gần anh.

Từng mùi nước hoa, mùi của những ả đàn bà bên ngoài của anh khiến tôi buồn nôn.

Anh đã vậy, tôi cũng tìm lại được người đàn ông tôi yêu.

Chúng ta ly hôn đi."
Hàm Hi Họa hít sâu, hai mắt cô cay cay lắc lắc đầu.

"Em nói đó đều là giả, anh tin không?"
Cả không gian lại rơi vào thinh lặng, chỉ còn hơi thở nặng nề của cả hai và nhịp đập nơi trái tim gần kề.
Đợi đến khi cô không còn đợi thêm được nữa, Hàm Hi Họa cắn chặt môi mình rời khỏi người anh.

"Xin lỗi, đó là lời em nên nói với anh từ sớm.

Từ kiếp trước.

Nhưng anh biết không bù đắp cũng là một phần của tình yêu… Em không hiểu tại sao anh nghĩ em không yêu anh? Anh phải biết rõ một sự thật rằng bất cứ người phụ nữ nào từng gặp anh đều bị anh thu hút, huống chi em đã bên cạnh anh lâu như vậy.

Nếu không nảy sinh tình cảm với anh… trừ khi em không có trái tim.

Vậy nên xin anh hãy thử tin em và chấp nhận em của hiện tại.

Hãy cùng em để quá khứ vào dĩ vãng, chúng ta sẽ nhớ nó nhưng không phải nhớ để dằn vặt, đau khổ mà nhớ để xây dựng nên một tương lai càng tốt đẹp hơn.

Cho anh, cho em và… " Cô nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên.

"Cho cả những bé con của chúng ta nữa." Tất cả mọi bi kịch, tổn thương của cả hai gói gọn trong những lời này của Hàm Hi Họa.
Nếu anh vẫn bị ám ảnh bởi chúng, cô nguyện theo đuổi anh như cách anh đã che chở, bảo vệ cô trong kiếp trước và cả kiếp này.

Không đợi anh mở lời, Hàm Hi Họa kéo anh ngồi bên cạnh, cô nhướng người ngậm lấy môi người đàn ông.

Khoảnh khắc ấy nhịp đập hai con tim càng lúc càng nhanh, cuối cùng chúng hòa làm một như thể những bi kịch của kiếp trước giờ đây đã hóa thành hư không.

Chỉ còn lại cảm xúc chân thật cũng trần trụi nhất.

Nam Lãnh mơ hồ nghe thấy tiếng chuông ngân vang trong lòng, nó dần dần rõ và rồi anh rốt cuộc cũng đầu hàng trước cô gái trong ngực lần nữa.

Anh nghĩ dù trải qua bao nhiêu kiếp người, dù anh có chết vạn lần anh vẫn sẽ thua trước cô.

Người đàn ông siết chặt vòng eo cô gái mạnh hơn, một tay nâng cằm cô, anh khẽ giọng trầm khàn: "Anh nguyện thua em." Dứt lời môi hạ xuống chuẩn xác cướp đi toàn bộ những câu chữ sắp thốt ra của Hàm Hi Họa, thời khắc này chẳng còn gì quan trọng nữa, chỉ có nụ hôn cuồng nhiệt này mới là ưu tiên hàng đầu.

Hàm Hi Họa nghĩ nếu cô không bị thương có thể cả hai đã làm tình ngay tại đây, ngay lúc này.
Kết thúc nụ hôn lâu nhất từ trước đến nay, Nam Lãnh buông cô ra.

Hai người đều thở dồn dập nhìn đối phương.

Rồi khóe môi cả hai nhẹ nhàng cong lên minh chứng cho những khúc mắc, dằn xé tâm can được buông xuống.

Ông trời đã cho cô và anh làm lại cuộc đời lần nữa, thì hà cớ gì ôm những bi kịch đó gặm nhấm.

Trên đời này không có nếu như nhưng có ngoại lệ và phép màu.

Ngoại lệ của cô là anh, ngoại lệ của anh là cô.

Phép màu của cả hai là được trùng sinh cùng nhau.

Đó là ước mơ, thậm chí là điều không ai nghĩ đến càng đừng nói đến mơ tưởng.

Nhưng nó đã xảy ra với cô và Nam Lãnh.

Cô trân trọng, anh cũng trân trọng.

Vậy đã đủ rồi.

Trên thế gian với muôn vàn chuyện bất hạnh, được sống an yên như hiện tại là niềm mong mỏi bất tận của bất kỳ ai.

Cô biết ơn vì điều đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui