Trước đó cô đã quan sát được bên trong chiếc xe, nó cùng hãng với con xe Nam Lãnh mua cho cô, nghĩa là cô nắm được cách điều khiển.
Khi cánh cửa bên ghế lái phụ đóng sầm một tiếng, Tóc húi cua liếc Hàm Hi Họa quan sát may mắn tóc đã che một phần khuôn mặt của cô nên hắn không phát hiện gì.
Ngay khi hắn rời khỏi xe, Hàm Hi Họa đảo mắt một lượt rồi nhào nhanh đến ghế lái dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay lên ga, nổ máy nhấn bàn điều khiển.
Chiếc xe trong tích tắc phóng đi trước những tiếng gầm lên của Tóc húi cua, cả tiếng chửi thề của Hạ Nghi Lạp.
Không biết đi đường nào, Hàm Hi Họa cứ thấy đường sẽ chạy, chạy và chạy mãi cho đến ngã ba.
Cô đi theo quán tính rẻ trái.
Chắc chắn chúng đuổi theo sau, kỹ thuật lái xe của cô không chuyên, nếu không nhanh tìm nơi tráo xe sẽ không thoát thân nổi.
Xe càng chạy cô cảm giác như càng xa rời nơi có con người, sự sợ hãi ùa về lũ lượt.
Cứ rẻ rồi rẻ đến khi cô cũng ra được đường lớn, có lẽ là quốc lộ rồi.
Nhưng vẫn vắng tanh và không một bóng người.
Có một con vật băng qua Hàm Hi Họa phanh gấp, cô hốt hoảng nhìn thấy nó an toàn đã chạy sâu vào khu rừng.
Thở một hơi tiếp tục lên ga.
Xăng không còn nhiều nữa, nếu cứ chạy thế này không biết tới chừng nào mới gặp được người, nhưng có lẽ cô đã tránh được nguy hiểm bởi đám buôn người.
Trời đã tối đen từ lúc nào, Hàm Hi Họa chạy thêm khoảng bảy cây số, cuối cùng cũng thấy nhà dân xuất hiện.
Cô thở phào nhẹ nhõm, xăng sắp cạn luôn rồi.
Cô rẻ vào một con hẻm nhỏ để đậu xe, như vậy sẽ an toàn hơn.
Mang theo túi xách Hàm Hi Họa ghé một căn nhà đang có con trẻ chơi đùa đằng trước.
Cô mím môi có chút ái ngại gọi một tiếng.
Nhà ở đây chẳng khóa cổng gì cả, từ bên ngoài có thể nhìn thấy hoạt động bên trong sân nhà.
Yên bình như nơi nhà ba mẹ của cô nhưng ở đây trông ai cũng rất nghèo.
Có một người phụ nữ lên tiếng.
"Đợi tí ạ." Chị ta nói giọng lơ lớ nhưng vẫn nghe hiểu.
Hàm Hi Họa đứng chờ vài phút, một người đàn ông xuất hiện.
Anh ta tầm trên ba mươi tuổi, người ngợm đậm chất đàn ông nông thôn.
"Chào anh."
Có lẽ lần đầu tiên gặp một người con gái xinh đẹp ngoài đời nên anh rất ngại ngùng, hoàn toàn khác hẳn với cái dáng vẻ thô sạm của mình.
Anh gãi đầu cười ha hả.
"À chào… chào cô."
"Cô… có chuyện gì?" Nhìn cách ăn mặc là biết người con gái xinh đẹp này từ vùng khác đến.
Hàm Hi Họa bày tỏ sự chân thành của mình, cô nói.
"Tôi bị bọn người buôn gái bắt cóc, may mắn đã trốn thoát rồi lạc đến đây.
Tôi… anh có thể hỏi ý kiến gia đình cho tôi ở nhờ một đêm được không?" Vì sợ người ta không đồng ý nên Hàm Hi Họa lấy ví ra.
"Tôi sẽ trả tiền, chỉ cần qua đêm nay." Người đàn ông ban đầu rất kinh ngạc, nghe đến bọn buôn người đã khiến anh khó tin, sau đó chứng kiến vẻ mặt chân thành của Hàm Hi Họa anh tin cô không lừa mình.
Anh lắc lắc đầu rồi nhìn người phụ nữ đang đi ra.
Người phụ nữ nghe anh ta nói rõ sự tình bằng ngôn ngữ của bọn họ.
Sau đó chị mỉm cười nhe ra hàm răng ố vàng của mình.
Chị mời Hàm Hi Họa vào nhà.
"Không cần tiền gì đâu.
Chúng tôi không phải loại người như vậy."
Ba đứa bé thấy có người lạ xuất hiện chúng rất kinh ngạc, không còn hò hét như nãy nữa mà nhìn chằm chằm Hàm Hi Họa như thể cô là sinh vật không thuộc về Trái Đất.
Hàm Hi Họa xấu hổ, rồi cô nhìn bọn trẻ chào.
"Chào ba bạn nhỏ."
Bé trai lớn nhất tầm 10 tuổi lên tiếng.
"Chị… xinh đẹp."
Người đàn ông với người phụ nữ bật cười, lúc này mới nhớ ra còn chưa giới thiệu quan hệ gia đình của bọn họ.
"Chúng tôi là vợ chồng, ba đứa nhóc là con của chúng tôi." Người đàn ông nói.
Hàm Hi Họa cũng đoán được, cô gật đầu mỉm cười.
"Phiền anh chị quá."
"Không sao." Người phụ nữ đẩy cái ghế gỗ ra mời cô ngồi.
"Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, cô ăn cùng luôn nhé." Người phụ nữ nhìn cô có chút xấu hổ nói.
Hàm Hi Họa cầu còn không được.
"Vâng, cảm ơn chị."
Hàm Hi Họa nhớ trong túi xách của mình có socola, cô lấy ra ba thanh đưa cho bọn trẻ.
"Cho các em nè."
Chúng nhìn thanh kẹo rồi nhìn sang ba mẹ để hỏi ý.
Người đàn ông gật đầu.
"Chị cho thì các con nhận đi, nhưng phải biết nên làm gì sau đó nhé."
Làm gì sau đó thì ra là cảm ơn Hàm Hi Họa.
Cô không ngờ bọn họ lại dạy con mình tốt đến vậy.
Hiện tại đã đêm không thể đi đâu tiếp được, tạm thời coi như cô đã an toàn.
Lúc người phụ nữ đang giúp cô lấy chăn Hàm Hi Họa hỏi.
"Ở đây nếu muốn gọi điện thoại thì đi đâu để mượn ạ?"
Người phụ nữ vừa đặt chăn trên giường vừa đáp.
"Ở nhà trưởng thôn ạ.
Sáng mai tôi hoặc là chồng tôi dẫn cô đến đó."
Hàm Hi Họa mừng rỡ, cô mỉm cười cảm ơn người phụ nữ.
Trên giường chỉ có một tấm chiếu, Hàm Hi Họa hơi đau lưng nhưng trong hoàn cảnh này có chỗ trú tạm thời đã là may mắn rồi.
Vừa nằm vừa nghĩ không biết Nam Lãnh sẽ lo cho mình lắm đây, chắc anh cho người lùng sục khắp thành phố tìm cô mất.
Bỗng cô thấy nhớ chồng quá thể.
"Bọn chúng đã tráo xe trước khi đến trạm kiểm tra." Sa Nhật và Hàm Gia Gia báo với Nam Lãnh, là ý của Gia Gia.
Những chuyện liên quan đến chị họ cậu luôn báo cho Nam Lãnh đầu tiên, với cậu chỉ có anh rể mới giải quyết được những chuyện này.
Nam Lãnh trầm mặc, vẻ ngoài anh vẫn mang bộ dáng lạnh lùng, nguy hiểm như thường lệ nhưng trái tim anh đang run rẩy, anh sợ vợ mình sẽ xảy ra chuyện.
Tuy đã lần theo định vị điện thoại của cô nhưng đã bị mất dấu.
Chúng chọn con đường không có camera để tráo xe nên khó mà tìm được chiếc xe khả nghi.
Nguyên cả đêm ấy Nam Lãnh thức trắng, anh không sao chợp mắt nổi.
Sáng hôm sau Hàm Hi Họa theo người đàn ông đến nhà thôn trưởng để mượn điện thoại bàn.
Trước khi rời đi cô không quên gửi họ một số tiền nhưng bọn họ nhất định không nhận, cô đành phải lén lút bỏ dưới gối đầu.
Họ là người tốt, cô không có quà gì để bày tỏ lòng biết ơn, chỉ có thể dùng cách thực tế nhất.
Khi kết nối số điện thoại của Nam Lãnh, hai mắt Hàm Hi Họa cay cay dù chưa nghe được giọng anh.
"Alo." Giọng người đàn ông khàn đặc vang lên, nó lộ rõ sự mệt mỏi.
Nước mắt Hàm Hi Họa không khống chế được nữa, nó ào ạt tuôn ra.
Nam Lãnh vẫn còn ở trên giường, anh mới ngủ đâu được hai, ba tiếng, chuông điện thoại reo anh thấy số điện thoại lạ có hơi nghi ngờ rồi nhận máy.
Sau đó không nghe người bên kia nói tiếng nào, anh cảm nhận được gì đó, rồi tiếng thút thít nghẹn ngào của người con gái truyền đến bên tai.
Cả người Nam Lãnh chấn động, anh sửng sốt bật dậy khỏi giường.
"Họa Họa." Giọng anh căng thẳng đến cùng cực.
Hàm Hi Họa cuối cùng cũng òa khóc lớn, cô lên tiếng.
"Chồng à…"
"Em ở đâu, ngoan… nói anh biết ngay." Anh không thể chờ thêm giây phút nào nữa.
Họa Họa nức nở báo anh địa chỉ chính xác.
"Bé con của anh… đợi anh nhé… anh sẽ tới nhanh nhất có thể."
Hàm Hi Họa gật đầu đáp.
"Vâng."
Dập điện thoại bác trưởng thôn xót xa cô gái nhỏ.
"Cái bọn buôn người khốn kiếp này."
"Cô bé… cháu rất giỏi, đã thoát khỏi bọn chúng."
Hàm Hi Họa vẫn còn tủi thân, cô gật đầu với chú ấy.
Sau đó nhìn chú với người đàn ông đang chờ cô nãy giờ.
Cô đứng dậy khom người trước bọn họ.
"Thật sự cảm ơn mọi người.
Nếu không có mọi người tôi không biết phải đi đâu hay làm sao mới liên hệ được với người thân."
Người đàn ông có việc phải làm nên tạm biệt Hàm Hi Họa.
"Mong cô bình an trở về nhà."
"Vâng, tạm biệt anh."
Nơi này cách thành phố khá xa, Hàm Hi Họa đợi đến 11 giờ trưa thì điện thoại của trưởng thôn đổ chuông.
Ông bắt máy rồi đưa qua cho Hàm Hi Họa.
"Họa Họa, khoảng một tiếng nữa anh tới.
Không cần lo lắng nữa.
Có anh đây."
Hàm Hi Họa gật đầu.
"Anh tập trung lái xe đi."
Nam Lãnh ừ.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng xe ma sát mạnh trên đường, Hàm Hi Họa bật dậy khỏi ghế, cô chạy ào ra khỏi nhà trưởng thôn.
Cho đến khi nhìn thấy rõ người đàn ông anh tuấn, cao lớn đang vội vàng xuống khỏi xa rồi một đường chạy nhanh tới siết chặt cả thân thể cô gái vào lồng ngực.
"Bé con… anh sắp điên lên vì lo cho em mất." Nam Lãnh dường như dùng toàn bộ sức lực để ôm cô, anh không nhìn thấy bất cứ gì ngoài cô bé của anh kể cả trưởng thôn đang mỉm cười ngay đó.
Đến khi Hàm Hi Họa chịu không nổi mới đẩy anh ra.
"Có người ạ."
Nam Lãnh lúc này mới dịu dàng hôn lên má cô một cái buông cô ra.
Anh trịnh trọng nắm lấy tay Hàm Hi Họa đứng trước mặt trưởng thôn thành tâm cảm ơn.
"Cảm ơn chú đã giúp đỡ vợ cháu."
Chú trưởng thôn bị khí chất của Nam Lãnh khiến ông hơi ái ngại rồi xua xua tay.
"Không đâu, người giúp cô bé là thằng Lang."
Nam Lãnh nhìn vợ, cô gật đầu nói sơ qua với anh việc cả gia đình trẻ nọ đã cưu mang cô một đêm.
"Về sau hãy bảo vệ tốt cho vợ cậu hơn."
Nam lãnh gật đầu tiếp nhận, anh không còn vẻ mặt cao cao tại thượng như bình thường, giống như sự an toàn của Hàm Hi Họa lúc này có thể khiến anh rũ bỏ hết mọi mặt nạ anh đeo lên hằng ngày.
Cả hai tạm biệt trưởng thôn, có lẽ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa nhưng họ đã cứu cô một mạng này.
Cô mang ơn họ.
Nam Lãnh hiểu ý vợ, anh đưa một tấm danh thiếp cho trưởng thôn, anh nói.
"Sau này khi nào chú hay gia đình anh Lang có gì khó khăn hãy liên lạc với tôi.
Tôi nhất định giúp đỡ."
Chú trưởng thôn biết đây là thành ý của hai vợ chồng trẻ nên không từ chối, ông cười nhận lấy.
"Đi bình an nhé.
Chúc cô cậu mãi hạnh phúc."
Trên xe Nam Lãnh luôn nắm chặt lấy bàn tay bé bỏng của vợ, anh mím môi, mắt nhìn về phía trước.
"Em làm anh lo rồi." Hàm Hi Họa khẽ cào nhẹ lòng bàn tay anh dỗ dành.
Nam Lãnh không nói gì, đi khoảng năm phút nữa anh tấp xe vào bên đường.
Cởi dây an toàn của cả hai, anh bế cô ngồi lên người mình rồi ra sức hôn.
"ưm… Lãnh…" Anh không cho cô lên tiếng nữa, tất cả những lời cô định thốt ra đều bị anh nuốt lấy.
Hàm Hi Họa cảm nhận được nụ hôn này chưa từng xuất hiện từ trước đến giờ, nó mạnh bạo nhưng đầy bất lực cũng như lo lắng.
Nó minh chứng cho tình yêu lên anh dành cho cô không gì có thể đong đếm.
"Chúng ta ghé vào một nhà nghỉ nhé." Kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng Nam Lãnh vuốt ve khuôn mặt vợ, giọng anh vẫn khàn như vậy.
Hàm Hi Họa gật gù đầu.
"Vâng."
Đi mất một tiếng mới đến khu sầm uất, Nam Lãnh ghé vào một nhà nghỉ hạng sang, anh đỗ xe sau đó bế cô đi mặc kệ mấy ánh mắt của người trong khách sạn.
"Một phòng Vip." Anh nói ngay khi đứng trước quầy bar.
Lễ tân lấp lánh cặp mắt khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai chết người thế này, cô nàng ấp úng ngơ ra vài giây mới giật mình.
Ánh mắt đảo qua cô gái được người đàn ông bế, cảm thấy thật ghen tị mà.
Nam Lãnh để lại chứng minh thư của cả hai, nhận chìa khóa rồi nhanh chân ôm cô vào thang máy.
"Sao phải bế em? Em không sao mà." Ở trong máy Hàm Hi Họa cắn ngực anh một cái nói.
Nam Lãnh mỉm cười.
"Anh muốn vậy."
Bỗng bụng Hàm Hi Họa vang lên tiếng ùng ục sống động, Nam Lãnh nhíu mày đặt cô xuống.
Anh xoa bụng nhỏ của vợ.
"Em đói lắm sao?"
Hàm Hi Họa gật đầu.
"Hai hôm nay em không ăn gì nổi."
"Anh bảo khách sạn dọn đồ ăn lên."
"Em đi tắm đã." Người ngợm của cô chẳng sạch sẽ tí nào, không biết khi nãy Nam Lãnh ôm hôn cô có chê bai không nữa.
Nam Lãnh híp mắt nhìn cô nhóc như hiểu, anh nhếch miệng.
"Mùi gì của em, anh cũng không ngại."
Người nào đó xấu hổ chạy ngay vào phòng tắm.
Trong lúc Hàm Hi Họa tắm Nam Lãnh nhận được cuộc gọi của Hàm Gia Gia, lúc này mới nhớ quên nói cho cậu nhóc hay tin đã tìm thấy Họa Họa.
Nửa tiếng sau Hàm Hi Họa quấn khăn tắm đi ra, mùi sữa tắm xộc vào khoang mũi người đàn ông đang ngồi ở sô pha hút thuốc.
Anh nâng mắt chạm phải cặp mắt trong veo của vợ, anh dập điếu thuốc đứng dậy đi tới ôm cô lên giường.
"Đồ ăn sắp lên rồi.
Ráng đợi tí." Anh thích ôm cô ngồi trong lòng mình, cảm giác như toàn bộ của cô đều thuộc về anh.
Anh thừa nhận anh thích chiếm hữu cô dù cô đã là vợ của anh thì anh vẫn muốn chiếm hữu cô mọi lúc mọi nơi.
Hàm Hi Họa ôm lấy cổ anh, cô nhướng người mút lấy môi dưới của người đàn ông.
"Chồng, đêm qua em rất nhớ anh." Khăn tắm cô gái tuột xuống.
Nam Lãnh vừa gỡ chiếc khăn vướng víu trên thân thể vợ ra vừa hôn mút.
"Xin lỗi… không bảo vệ em tốt." Bàn tay anh chạm vào ngực cô ma sát nhịp nhàng.
Hàm Hi Họa lắc đầu.
"Những chuyện này không tránh nổi."
"Kể anh nghe chuyện xảy ra.
Anh nhất định sẽ tìm cho bằng được cô ta." Anh mở chân cô rộng ra, bàn tay lần tìm nơi ướt át của cô ve vuốt.
Hàm Hi Họa cởi cúc áo sơ mi của Nam Lãnh, cô từ từ kể chi tiết từ lúc lên chiếc taxi kỳ lạ.
Lúc kể xong, bàn tay Nam Lãnh đã ướt nhẹp, anh mút ngực cô vừa lúc này có tiếng gõ cửa.
"Ăn đã nhé.
Em đói quá rồi." Hàm Hi Họa rên một tiếng, cô giữ tay anh lại, mắt ngấn nước làm nũng.
Nam Lãnh nhếch miệng ừ một cách bất lực.
"Ăn em sau vậy.".