Chương 91
“Xin lỗi em.”
Hàm Hi Họa lắc nhẹ đầu, cảm thấy không thể ngủ nữa rồi cô trò chuyện để giúp mình tỉnh táo hơn.
“Bên ngoài có chuyện gì ạ?”
“Nghe loáng thoáng là đồng sáng lập của Ladidé.
Chị không rõ lắm.”
Không ngờ còn có cộng tác, cô cứ tưởng Ladidé do một tay Đinh Hồng Quân lập nên.
Hạ Tiếu Mạt giúp Hàm Hi Họa thay chiếc đầm đuôi cá màu trắng xong, cô nàng nhìn đến say mê.
“Sao vậy?”
“Đẹp quá.” Hạ Tiếu Mạt cảm thán.
Hàm Hi Họa cong môi, cô bước đến trước gương ngắm chính mình.
Cô gái trong gương khoác bộ váy đuôi cá kim sa dài phủ sàn, trên người không có trang sức, đầu đội một vương miện đính hạt lấp lánh.
Mái tóc uốn lọn sóng xõa tự do.
Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ càng thêm kiều diễm, Hàm Hi Họa hoàn toàn hài lòng với tạo hình này.
Rất ấn tượng.
Nhớ tới gì đó cô bảo Hạ Tiếu Mạt chụp cho cô vài tấm xinh đẹp một chút.
Hạ Tiếu Mạt cười hì hì.
“Em đẹp sẵn rồi dù chị chụp lén cũng đẹp thôi.”
Hàm Hi Họa hơi mất tự nhiên rồi đưa điện thoại của mình cho cô ấy.
Tách tách vài cái, Hàm Hi Họa nhận lại điện thoại ngắm nghía mấy tấm hình.
Cô mím môi chọn những tấm đẹp nhất gửi qua cho Nam Lãnh kèm theo chú thích.
“Vợ ai đây?” thêm một icon nháy mắt tinh nghịch.
Cũng không chờ anh trả lời, cô cùng Hạ Tiếu Mạt ra ngoài.
Đã đến giờ ghi hình rồi.
Cô vừa xuất hiện ánh mắt của mọi người trong khu vực quay phim đều hướng về phía này, sau đó ngắm đến ngơ ngẩn.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh Đinh Hồng Quân ban đầu còn mỉm cười ôn hòa nói chuyện với ông ấy, vài giây sau cả người liền khựng lại, ánh mắt không sao di chuyển đi nơi khác.
Nếu ai đó hỏi anh: Anh có ước mong gì không? Trước đây anh sẽ không do dự mà đáp “Lấy được tất cả mọi thứ mà Nam Lãnh đang có.” Còn hiện tại, điều anh muốn chỉ có người con gái trước mắt này.
Hàm Hi Họa nhìn thấy Hàn Dĩ Ngôn cũng kinh ngạc một phen, rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Cô không biết có nên đến chào anh không vì dù sao nơi này cảm thấy không thích hợp lắm.
Đinh Hồng Quân không chú ý đến sự kỳ lạ của Hàn Dĩ Ngôn, ông vừa nói vừa cười.
“Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, chú đã định phải là cô ấy.
Cháu thấy đúng không?” Ông thu hồi ánh mắt trên người Hàm Hi Họa khẽ gật đầu với cô rồi nhìn qua Hàn Dĩ Ngôn đang cụp mắt uống trà.
Hàn Dĩ Ngôn à một tiếng, anh nhếch miệng gật đầu.
“Đúng vậy.
Rất hợp với Ladidé chúng ta.”
“Còn phải nói.
May mắn tóm được cô nhóc sớm.” Đinh Hồng Quân vẫy tay với Hàm Hi Họa.
“Hi Họa, cháu tới đây.”
Hàm Hi Họa cùng trợ lý đến gần.
Ngẫm nghĩ có nên chào người kia không đây, xoắn xuýt cho tới khi đứng trước mắt hai người đàn ông.
“Tổng giám đốc Đinh…” Hàm Hi Họa liếc Hàn Dĩ Ngôn hai giây thấy anh không có ý nhận người quen cuối cùng cô cũng bỏ qua luôn.
Đinh Hồng Quân xua tay không vừa lòng với cách xưng hô này của cô.
“Gọi ta là chú Đinh được rồi.
Không cần câu nệ vậy đâu.”
Nghe Hàm Hi Họa dạ rồi ông mới chợt nhớ tới Hàn Dĩ Ngôn bên cạnh, ông giới thiệu.
“Đây là giám đốc của Ladidé cũng là đồng sáng lập của Ladidé – Hàn Dĩ Ngôn danh tiếng lừng lẫy thành phố H.” Lại nhìn Hàn Dĩ Ngôn.
“Đây là người đại diện mới chú đã nói – Hàm Hi Họa.”
Bốn mắt chạm nhau, bỗng Hàn Dĩ Ngôn lên tiếng.
“Cháu biết cô ấy.”