Chương 94
Hàm Hi Họa tắm xong thấy cả người cũng đỡ uể oải hơn.
Nằm xuống nệm ấm nhắm mắt chợt nhớ tới điện thoại vội mở ra xem.
Nam Lãnh đã nhắn lại từ vài tiếng trước mà còn tận hai tin nhắn.
Môi cô gái cong lên thật sâu đọc tin nhắn đầu.
“Vợ ai nhỉ?”
Anh còn kèm theo cái icon khuôn mặt đang suy nghĩ.
Tin thứ hai khiến cả trái tim Hàm Hi Họa rung động kịch liệt.
“Ra là vợ bảo bối của Nam Lãnh.
Tự nhiên nhớ bà xã của anh quá.”
Cô chưa từng thấy Nam Lãnh nói chuyện ngọt thế này, dù trước đây ở trên giường cũng hiếm khi anh gọi cô là bảo bối này bảo bối nọ vậy mà… cô thật muốn bất chấp mà bay sang nơi có anh, cô muốn nhào vào ngực người đàn ông ấy, siết anh thật chặt trong vòng tay nhỏ bé.
Và cùng anh triền miên hòa làm một.
Thấy suy nghĩ của mình đã bay tận tới phương trời nào, hai má bỗng nóng bừng Hàm Hi Họa xoa xoa mặt, ngón tay chầm chậm quay số.
“Họa Họa?” Giọng người đàn ông bên tai trầm thấp, đột nhiên cô nhớ anh ghê gớm.
Vài giây sau vẫn chẳng nghe cô nhóc ư hử gì anh khẽ giọng dịu dàng.
“Bảo bối?”
Ôi trời ơi, anh mà cứ thế này cô thật sự sẽ như cô gái nhỏ mới lớn vì tình yêu mà từ bỏ tất cả chạy đi tìm anh đấy.
Cắn cắn môi dưới Hàm Hi Họa đáp dạ một tiếng.
“Nhớ anh à?” Người bên kia nhếch miệng vừa thật vừa trêu cô.
Hàm Hi Họa không giấu diếm.
Cô đáp vâng bổ sung thêm.
“Muốn ôm anh.”
Nam Lãnh vốn không đến mức nhớ cô phát điên nhưng vừa nghe cô thủ thỉ bên tai liền muốn ngay tức khắc cô xuất hiện trước mắt mình rồi hung hăng mà siết cô vào người.
Trước đây dù đi công tác cả tháng trời chẳng liên lạc gì cũng chẳng gặp cô, anh cũng không quá nhớ, vẫn tự chủ, kiềm chế tốt bản thân.
Nhưng từ khi cả hai xác định tình cảm với đối phương, mỗi một giây rời xa cô đều khiến anh không chịu nổi.
Không phải chỉ vì muốn được thân mật với cô, chỉ đơn giản nhìn thấy cô nhóc thôi trái tim anh đã bừng bừng sức sống.
Cô nhóc này thật sự đã trở thành toàn bộ thế giới của anh tự bao giờ.
Có lẽ nhận thức được điều này, anh càng yêu thương cô hơn cũng dung túng cô hơn.
Đến mức anh không sao tức giận với cô vì bất kỳ chuyện gì.
Dù cô sai đi nữa.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng yêu một người con gái nào đến vậy, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ bị một người con gái ràng buộc và chiếm giữ tất thảy cả thân thể và tâm hồn mình.
Cho đến khi gặp Hàm Hi Họa.
Cô không biết rằng lần đầu gặp cô chẳng phải buổi gặp mặt giữa hai gia đình.
Anh… đã sớm để ý cô nhóc từ cái ngày cô trong bộ đồng phục học sinh cấp ba.
Đúng vậy anh đã dõi theo cô từ khi cô còn chưa thành niên.
Dỗ ngọt ai đó đi ngủ, Nam Lãnh nhắm nghiền mắt ngã người ra lưng ghế.
Lại suy nghĩ đến chuyện của Hàn Dĩ Ngôn.
Gần đây hắn đặc biệt im ắng, không có hành động nào cố ý nhắm vào anh nữa.
Nhưng chính vì vậy mà càng khác thường.
Không rõ hắn đang âm mưu kế hoạch gì.
Chỉ là anh dựa vào trực giác của mình tin rằng hắn không thật sự muốn anh chết.
Đôi khi anh cũng rơi vào mông lung trong mối quan hệ giữa anh và hắn.
Như anh nói anh không coi hắn là kẻ thù của mình, nó còn phức tạp hơn cả việc cả hai đấu chọi nhau.