Edit: La Phong Hoa
___
Trác Thù cực kì bất đắc dĩ: "Cứ dựa theo kế hoạch cũ vậy."
Nếu chọn Ưng Đồng Trần là một nước cờ hiểm thì tạm thời không nên, sau này ắt sẽ tìm được hợp đồng hoặc dự án phim phù hợp với em ấy.
Sau khi các phòng ban trình bày cặn kẽ kế hoạch Quốc khánh, đảm bảo từng khâu nhỏ nhất, bấy giờ hắn mới đồng ý triển khai.
Tan họp, hắn gọi Mễ Xu vào văn phòng, lưỡng lự hồi lâu mới hỏi: "Chúng ta có quen đạo diễn nào không?"
"Dạ?" Mễ Xu tưởng mình nghe nhầm.
Trác Thù khoát tay: "Thôi, hỏi câu khác.
Dạo này có bộ phim nào kêu gọi vốn không?"
"Có nhiều phim lắm, chỉ là không biết sếp muốn đầu tư phim nào?" Mễ Xu nghĩ một lát thì vỡ lẽ, hẳn là vì nuôi người tình bé bỏng.
Cách đây không lâu chủ tịch từng nói bóng gió, cô bèn liên lạc với người đại diện của một sao nam mới ra mắt để dẫn mối...!
Lại liên hệ với việc dạo này thường xuyên chuyển khoản cho tài khoản ngân hàng nào đó, cùng với lời dặn chọn nhà từ mấy hôm trước, hết thảy khiến cô phải kinh hãi.
Bé tình nhân này thật cao tay.
Mễ Xu: "Anh ấy muốn đóng phim ạ?"
"Hình như không." Trác Thù trầm tư.
Được rồi, hắn hoàn toàn không biết Ưng Đồng Trần muốn đóng phim hay không.
Từ trước tới nay bé cưng chưa từng nói, hiện tại em ấy chỉ tập trung vào hình tượng cô bé lọ lem để thu hút sự chú ý của hắn.
Mễ Xu: "..."
Thôi toang.
Sếp cô đắm đuối mê muội đến mức đòi tặng nhà tặng hợp đồng cho người ta.
"Chẳng phải gần đây phòng kế hoạch thường liên lạc với giới giải trí sao? Cô để ý xem, có dự án nào phù hợp cho nghệ sĩ mới thì lưu ý giùm tôi." Trác Thù căn dặn.
Ưng Đồng Trần cố gắng lấy lòng hắn như thế, hắn cũng không ngại cho em ấy ít lợi lộc.
"Dạ."
"À phải rồi, ngày kia có lịch công tác đúng không?" Trác Thù nhìn tờ lịch trình, lấy mảnh giấy trong ví tiền ra: "Nếu cô tìm được căn nhà nào ổn thì hãy liên lạc dẫn em ấy đi xem.
Lúc ấy nhớ nói là do tôi sắp xếp."
"Dạ." Mễ Xu nhận lấy mảnh giấy sờn hết góc, nhìn số điện thoại trên đó mà há hốc miệng.
Phải biết rằng sếp cô ế bẩm sinh! Lần trước đến Thanh Sắc hội họp còn bị đám cậu ấm mỉa mai vừa nghèo vừa không có ai ủ ấm giường.
Thoắt cái, sếp cô không những có người ủ ấm giường mà còn biến bản thân trở thành chàng trai ấm áp.
Câu dặn dò vừa rồi ấm lòng muốn xỉu.
Lại còn cất mảnh giấy ghi số điện thoại trong ví tiền! Sắp cất thành đổ cổ luôn!
Sếp à, sếp có gì đó sai sai.
"Sếp, em cả gan hỏi sếp một câu." Mễ Xu nhìn vị chủ tịch yêu đời phơi phới: "Có phải sếp đang yêu không?"
"Vớ vẩn, tào lao, nói nhăng nói cuội." Trác Thù chối một lèo, động tác thắt cà vạt cực kì ngầu lòi: "Tuyệt đối không có chuyện tôi yêu đương, công việc mới là người yêu của tôi."
"Ò." Mễ Xu thầm nghĩ, hi vọng sếp nhớ nghĩ những lời này!
***
Mễ Xu quay về với công việc, vốn định đến đôn đốc phòng kế hoạch, lại chợt cảm thấy mình có mắt như mù.
Đáng lẽ bây giờ cô nên hỏi người đại diện có tính toán gì, vậy mới tìm được dự án khả thi cho người kia.
Cô mở ngăn kéo chồng chất danh thiếp, tìm số điện thoại của người đại diện.
Đầu bên kia lập tức bắt máy, cất giọng ngọt ngào: "Chào ngài, xin hỏi ngài muốn liên hệ hợp tác ạ?"
Mễ Xu mỉm cười đáp: "Xin chào, tôi là thư kí của chủ tịch Trác đến từ K.W.
Trước đây chúng ta từng liên lạc một lần, cũng từng "hợp tác", thế nên tôi muốn hỏi một chuyện."
Người bên kia lập tức bốp chát: "Ái chà, cậu ta không chịu nghe lời đúng không.
Tôi biết không sớm thì muộn, không mai thì một mấy người cũng sẽ tìm tôi.
Nhưng việc này không trách tôi được, nếu nó ngoan ngoãn thì đã nổi như cồn.
Bây giờ tôi không quản lí nó nữa, cô tự liên lạc đi."
Nụ cười trên môi Mễ Xu sượng trân, hoang mang hỏi: "Chị bảo chị không quản lí anh ấy nữa? Ý chị là sao?"
"Đúng vậy, ai thích quản thì quản.
Tôi chưa thấy đứa nào không biết điều như thế." Người đại diện cáu kỉnh cúp máy.
Mễ Xu nhìn điện thoại di động, bỗng dưng sinh lòng thương hại, bèn tức tốc gọi lại.
Bên kia chưa bắt máy, cô đã cà khịa: "Chế à, chế sẽ phải trả giá thật đắt vì hành động hôm nay, nhất định anh ấy sẽ hot đến mức bốc cháy."
Được sếp nhà chúng tôi ưu ái thì thời tới cản không kịp.
Sau đó Mễ Xu cúp máy trước, cảm thấy cả người dễ chịu!
Hai hôm sau, Trác Thù xuất ngoại công tác.
Sau khi tiễn sếp lên máy bay, Mễ Xu quay về công ti tìm danh thiếp văn phòng Ngôn Vực, gọi điện cho người phụ trách sự kiện.
"Alo, xin chào." Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, Mễ Xu kích động đến nỗi tay run lẩy bẩy.
"Alo, chào anh, xin hỏi anh là..." Mễ Xu ngó tấm danh thiếp: "Anh là Ưng Đồng Trần phải không ạ?"
Khoan đã!!!
Cái tên này quen ghê!
"Là tôi." Ưng Đồng Trần nhìn số điện thoại: "Cô là Mễ Xu của tập đoàn K.W?"
"Đúng vậy, tôi muốn hẹn gặp anh để kiểm tra lại lịch trình và kế hoạch chi tiết về sự kiện Quốc khánh." Mễ Xu vừa nói vừa mở ngăn kéo, lấy mảnh giấy nhàu nhĩ từ chỗ dễ thấy nhất, dè dặt hỏi: "Tôi muốn xác nhận lại lần nữa.
Anh thật sự là Ưng - Đồng - Trần?"
"Đúng thế, là tôi." Ưng Đồng Trần ngừng một chút: "Có vấn đề gì sao?"
Mễ Xu suýt ngã ngửa khỏi ghế: "Không, không sao hếttt."
"Vậy chúng ta hẹn khi nào?" Ưng Đồng Trần xem thời khóa biểu: "Sau 5 giờ chiều hôm nay tôi rảnh, những lúc khác thì hơi khó."
"Thế thì tối nay gặp nhé."
Cúp máy xong, Mễ Xu gần như chết lặng.
Thế lày là xao?
Người tình sếp nuôi tên là Ưng Đồng Trần, phiên dịch viên sắp tới của sếp cũng là Ưng Đồng Trần.
Chẳng lẽ cái tên này phổ biến đến vậy sao?
Cô rất muốn gọi điện hỏi sếp ngay bây giờ, nhưng sếp vẫn đang trên máy bay, vì vậy đành ôm một bụng thắc mắc làm việc tiếp.
Buổi tối, sau khi đến địa điểm hẹn, Mễ Xu ngồi xuống chọn món, tiếp đó nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Thỉnh thoảng có người vào nhà hàng, nhưng không ai đến bàn cô.
Lúc Mễ Xu nhàm chán uống nước thì đột nhiên có người đứng bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn, xém nữa hú hét chói tai.
Người ấy cao gầy đeo kính, trông có vẻ thư sinh, cười híp mắt nhìn cô: "Xin chào, cô là cô Mễ phải không?"
"Xin chào xin chào, mời anh ngồi." Mễ Xu đứng phắt lên, chỉ muốn chạy sang lau ghế cho người ta.
"Xin lỗi, tôi có việc đột xuất nên trễ hẹn." Ưng Đồng Trần ngồi ghế đối diện.
"Không sao, là tại tôi đến sớm quá.
Đây là thói quen của chúng tôi, tuyệt đối không thể đến muộn." Mễ Xu lơ đãng vuốt lại tóc: "Chúng tôi đã từng hợp tác với văn phòng bên anh, chỉ là lần này sếp Lữ đề cử anh phụ trách phiên dịch cho sự kiện."
"Tôi biết, lần trước tôi bận không thể tham gia, cứ tiếc mãi." Ưng Đồng Trần cười nói: "Rốt cuộc lần này cũng được hợp tác."
Hai người khách sáo tán gẫu vài câu thì phục vụ bưng thức ăn lên.
Mễ Xu vừa gắp thức ăn vừa lẳng lặng quan sát đối phương.
Thấy anh nói năng trôi chảy, điềm nhiêm bình tĩnh, cử chỉ lễ độ, Mễ Xu càng tán thưởng hơn.
"Xin hỏi anh có quen Trác Thù không?"
Ưng Đồng Trần khựng lại, nhìn Mễ Xu bằng ánh mắt ẩn ý: "Sao vậy?"
"Anh ấy là sếp tôi." Mễ Xu ưỡn ngực thẳng lưng, nắm bắt được điểm mấu chốt qua ánh mắt Ưng Đồng Trần.
Chuẩn đét, đây đúng là người tình sếp.
"Thì ra là vậy." Ưng Đồng Trần gật đầu, nom dáng vẻ đại gia của Trác Thù là biết thân phận hắn không hề đơn giản.
Không ngờ họ có duyên đến thế, chẳng mấy chốc đã hợp tác.
Nghĩ vậy, anh cười khẽ đến mức khó phát hiện: "Quen, cũng mới đây thôi."
"Ừm." Mễ Xu cười tươi như hoa, nghĩ bụng, nhờ bà đây dẫn mối nên mấy anh mới quen biết đó.
Mễ Xu lại hỏi: "Vậy công việc phiên dịch này là..."
Ưng Đồng Trần ngạc nhiên nhìn cô, chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu trả lời câu hỏi này: "Chỉ vì miếng cơm manh áo thôi, nghề chính lương bèo bọt quá."
"Ò." Giới giải trí là nơi mạnh được yếu thua, có vô vàn nghệ sĩ tài năng nhưng chẳng thể phất lên thành siêu sao, đành phát triển theo con đường khác để kiếm sống.
Ấy là điều rất dễ hiểu.
Mễ Xu cười càng tươi hơn: "Tôi đã đọc hồ sơ của anh, trong đó có ghi chuyên môn là tiếng Anh, thông thạo nhất là tiếng Anh kinh doanh - thương mại.
Có nghĩa tốt nghiệp xong anh làm trái ngành?"
Ưng Đồng Trần gật đầu: "Có thể coi là vậy."
Đúng là lòng lang dạ sói.
Một mặt đòi lương trên giường, mặt khác đòi lương trên công ti.
Mễ Xu hít sâu một hơi, chẳng mấy chốc đã nghĩ thông.
Bấy giờ cô mới bàn đến vấn đề quan trọng nhất tối nay: "Nhân dịp Quốc khánh, K.W không chỉ mời minh tinh Liễu Lợi Ngang tới giao lưu, mà còn mời người quản lí khu vực Trung Quốc của một số nhãn hiệu quốc tế đến tham dự hội nghị, mục đích là trao đổi về hợp tác kinh doanh.
Anh có thể đảm đương toàn bộ quá trình không?"
Ưng Đồng Trần đáp: "Không thành vấn đề."
"Có thể truyền đạt hết chứ?"
"Không thành vấn đề."
Hai người vừa ăn cơm vừa thảo luận, bàn bạc một lượt nội dung và lịch trình công việc.
Sau khi cam đoan hết thảy mới kết thúc bữa cơm.
Ưng Đồng Trần thanh toán xong, quay đầu lại đã thấy Mễ Xu nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ.
Vừa trân trọng, xót xa lại đan xen không đành lòng như...!người mẹ già nhìn đứa con trai bất hạnh vấp ngã.
"?" Ưng Đồng Trần hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Mễ Xu thầm thở dài, theo Ưng Đồng Trần xuống lầu.
Lúc rời đi, cô không nhịn được mà vỗ vai anh, giọng điệu đau thương khôn xiết: "Cố lên nhé."
Tuy không hiểu tại sao Mễ Xu cổ vũ với dáng vẻ ủ rũ như vậy, Ưng Đồng Trần vẫn lịch sự trả lời: "Cảm ơn."
"Phấn đấu vì sự nghiệp là tốt, đừng quá dây dưa chuyện tình cảm." Mễ Xu lại vỗ vai anh: "Có những thứ mãi mãi không thuộc về mình, thà quên người kia càng sớm càng tốt."
Ưng Đồng Trần khó hiểu: "Cảm ơn, tôi vẫn ổn.
Tình yêu và tiền tài đều chẳng dễ dàng.
Aiz, thật chẳng dễ dàng."
Hai mắt Mễ Xu sáng bừng, rốt cuộc cô cũng biết nên tìm dự án gì cho Ưng Đồng Trần.
Chính là rap! Lại còn theo phong cách freestyle nữa.
(*) Freestyle là phong cách rap ứng biến không chuẩn bị sẵn lyrics, trong đó lyrics được sử dụng không cần phải có cấu trúc hay chủ đề cụ thể.
"Phải rồi cô Mễ, lát nữa về cô gửi cho tôi thông tin chi tiết về quý tập đoàn và chủ tịch của cô được không? Thông tin mà tôi đang có không đầy đủ."
"Chuyện nhỏ."
***
"Cô nói rằng em ấy muốn hồ sơ chi tiết của tôi?" Trác Thù vừa xuống máy bay đã gọi ngay cho Mễ Xu để hỏi tình hình tập đoàn, sau đó hay tin Mễ Xu vừa gặp Ưng Đồng Trần, lại còn đòi hồ sơ chi tiết về hắn.
"Đúng vậy." Mễ Xu đáp: "Vì anh ấy muốn hiểu rõ hơn về sếp và tập đoàn chúng ta."
Còn muốn tìm hiểu tập đoàn?!
Chẳng lẽ muốn thâu tóm cả hắn và tập đoàn của hắn?!
Đúng là ăn gan hùm mật gấu, chỉ định tặng nhà thôi mà bé cưng đã bắt đầu điều tra hắn?
Trác Thù trầm ngâm chốc lát: "Khoan hẵng gửi hồ sơ, để tôi tự chọn lọc thông tin."
Mễ Xu: "Dạ."
Xử lí xong xuôi công việc, Trác Thù ngồi trước máy tính trong một khách sạn nọ, đọc tài liệu tập đoàn, xác thực không có bất kì thông tin cơ mật nào mới gửi cho Mễ Xu.
Sau đó hắn rối rắm soạn hồ sơ về mình.
Ảnh chụp...!
Ảnh chụp cách đây rất lâu, thoạt nhìn có vẻ ngô nghê quá.
Vì vậy hắn nhớ tới chuyên gia.
[Trác Thù]: Online?
[A Tử đang đợi Mr.
Qiao]: Bẫy?
[Trác Thù]: Không phải, có việc nhờ em, photoshop giúp anh cái ảnh này.
[Ảnh kèm theo]
Mười phút sau, Trác Tử trả lời: [Nhưng em chỉ biết photoshop kiểu giới trẻ ưa chuộng nhất thôi!]
Trác Thù liếc tấm ảnh...!
[Ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg]
(*) Là meme ám chỉ khi ta xem điện thoại thấy được điều gì đó vô cùng chối, đáng ghét.
Kiểu nhìn nó tui thà mù luôn cho xong.
Nhưng nếu là kiểu giới trẻ ưa chuộng nhất, vậy thôi dùng tạm.
Tiếp theo là thông tin cá nhân...!
Sao lại không có mục chiều cao cân nặng?
Hắn đành bổ sung thêm mục, điền chiều cao cân nặng bản thân.
Sở thích cũng không thể thiếu.
Hừm, phải ghi thêm cả ghét thứ gì, món ăn gì mới được.
***
Ưng Đồng Trần tắm xong đã thấy Mễ Xu gửi vài tệp tài liệu vào điện thoại.
Vì hiện tại đã muộn nên anh chỉ đọc sơ qua, định bụng mai đọc lại thông tin tập đoàn lần nữa.
Có điều ánh mắt dừng trên hồ sơ cá nhân, anh ấn vào.
"..."
Ưng Đồng Trần thoát ra rồi mở lại.
Sau khi chắc chắn người gắn râu mèo, tai mèo hường phấn này là chủ tịch K.W, anh mới run rẩy đọc tiếp.
Có thể nói hồ sơ vô cùng tường tận.
Tỷ lệ chiều cao cân nặng cực kỳ hoàn hảo.
Sở thích là bowling, gofl và một loạt môn thể thao màu mè đẳng cấp khác.
Ngay cả giấy khen học sinh ba tốt, cán sự lớp gương mẫu, giải nhất cuộc thi hai người ba chân từ thuở bé tí cũng được liệt kê rất kĩ càng.
Thông tin như này thì anh giới thiệu với đối tác K.W làm sao?
Chẳng lẽ nói "Xin chào, đây là vị chủ tịch đáng kính của chúng tôi, từ nhỏ đã sở hữu siêu năng lực vượt trội"?
Ưng Đồng Trần nằm xuống giường, nghe đài BBC một lát rồi tắt đèn đi ngủ.
(*) BBC: thông tấn xã quốc gia của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland.
Thật lâu sau, anh mở choàng mắt trong đêm, quơ lấy điện thoại di động.
Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt anh, dần dần phô bày nụ cười gian ác.
Gương mặt nghiêm túc lại gắn râu mèo, tai mèo.
Nhất định phải lưu tấm hình này.
___
Bên lề:
???? Chú thích truyện:
(*) Học sinh ba tốt gồm đạo đức tốt, học lực giỏi và sức khỏe tốt.
(*) Thế lày là xao: Tác giả cố tình viết trại đi như vậy.
(*) Mặt râu mèo tai mèo hường phấn của chủ tịch Trác như này:
.