Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến


Edit: Một mình Hoa Hoa cu đơn quá
___
"Phư..." Liễu Lợi Ngang thà chết cũng không chịu gọi, bèn dẹp vụ họ tên lại: "Vậy chắc hẳn em chưa gặp anh, chứ với cái tên ấn tượng như vậy thì sao quên được."
Và tất nhiên sẽ giấu tận đáy lòng, cầm roi quất lên bờ xuống ruộng.

Nhân viên đến thông báo cho Liễu Lợi Ngang chuẩn bị lên sân khấu.

Liễu Lợi Ngang ừ một tiếng, ngó hai người đàn ông: "Hai anh muốn đến xem không?"
Ưng Đồng Trần: "Không, tôi muốn..."
"Có, cả tôi và em ấy đều đi." Trác Thù lại chuyên quyền định đoạt.

Đợi lát nữa Liễu Lợi Ngang lên sân khấu biểu diễn, đó sẽ là cơ hội tốt để kích thích sâu lười.

"Vâng, em đi chuẩn bị trước." Liễu Lợi Ngang quay vào phòng.

Ngoài cửa, Ưng Đồng Trần ngán ngẩm nói: "Tôi thật sự muốn về nhà."
Trác Thù: "Tôi sẽ tăng lương cho em."
Ưng Đồng Trần lại tươi tỉnh như xưa: "Tăng bao nhiêu?"
"Gấp đôi."
"Mời chủ tịch Trác đi bên này." Ưng Đồng Trần đưa tay sang ngang làm động tác mời.

Họ chầm chậm đến đại sảnh ở tầng một trung tâm thương mại.

Sân khấu đã dựng xong, màn hình LED và hệ thống đèn đều đã lắp đặt hoàn chỉnh, máy quay ở ngay phía dưới.

Mễ Xu đang chỉ đạo công tác các phòng ban, trông thấy họ bèn dẫn cả hai đến hàng ghế dành cho khách quý.

Dưới sân khấu chỉ có hai trăm ghế ngồi, đa số là chỗ của chủ gian hàng và khách VIP.

Còn Liễu Lợi Ngang là người phát ngôn cho thương hiệu nào đó, thế nên cậu ta tham gia sự kiện với tư cách hợp tác song phương.

Ưng Đồng Trần nhìn xung quanh thấy bốn bề người đông nghìn nghịt, không chỉ người hâm mộ mà người qua đường cũng nhiệt tình căng băng rôn.

Tuy nhiên an ninh vẫn được đảm bảo, ai nấy đều xếp hàng ngay ngắn, trật tự.

"Họ thật nồng nhiệt." Anh nhìn các cô nhóc háo hức chờ đợi, buột miệng thốt lên.

Trác Thù mừng rỡ nhìn Ưng Đồng Trần: "Biết đâu sau này em cũng được ái mộ như thế."
"Không đâu." Ưng Đồng Trần quay đầu lại.

"Tại sao?"
"Bởi vì..." Ưng Đồng Trần giơ tay che miệng, ghé sát tai hắn mà thì thầm một sự thật: "Tôi thích đàn ông."
Cả đại sảnh rộn rã bao tiếng nói cười, nhưng chẳng hiểu sao Trác Thù lại cảm thấy yên tĩnh lạ thường, con tim đập lạc mất một nhịp.

Nét hốt hoảng hiện lên chớp nhoáng trên gương mặt Trác Thù, hắn trấn tĩnh bản thân, nói: "Hai việc này không hề mâu thuẫn.

Tình cảm mến mộ và tình yêu sao có thể giống nhau."
"Sao lại không giống." Ưng Đồng Trần hỏi: "Đều là muốn có được người đó mà?"
Trác Thù: "..." Bỗng dưng không biết cãi sao cho phải.


"Có lẽ...!sẽ có ai đó thật lòng yêu thương, cầu mong người ấy được hạnh phúc chứ không đơn giản chỉ là ham muốn thể xác, nhỉ?" Trác Thù cố gắng giải thích.

Hắn vừa dứt lời, MC đứng trên sân khấu nóng rực cất cao giọng giới thiệu khách quý sắp xuất hiện.

Liễu Lợi Ngang mặc bộ lễ phục thời thượng bước lên sân khấu, gương mặt được trang điểm đậm, tóc được tạo kiểu điệu đà.

Cậu ta vẫy tay chào mọi người, khán giả phía dưới nhao nhao hưởng ứng.

"Áu áu Liễu Lợi Ngang ơi, em muốn gả cho anh!"
"Lợi Ngang Lợi Ngang, bá nhất quả đất!"
"Lợi Ngang anh ơi, chơi em chính diện!"
Một loạt câu gào rú lọt vào tai, Ưng Đồng Trần bèn đưa mắt liếc Trác Thù.

Trác Thù: "..." Ò, nghe thấy roài.

Trong khi Liễu Lợi Ngang và MC trò chuyện, Ưng Đồng Trần cúi đầu bấm điện thoại, báo cáo tình hình công việc hôm nay vào nhóm chat văn phòng, đồng thời khen ngợi Mandy và Amy.

Trên sân khấu, Liễu Lợi Ngang trả lời câu hỏi của MC, đồng thời giao lưu với khán giả qua ánh mắt và cử chỉ.

Lúc nhìn đến khu vực ghế ngồi, cậu ta bất ngờ đối mặt với Trác Thù.

Chủ tịch Trác khoanh tay trước ngực, dẫu ngồi yên một chỗ vẫn trở thành tâm điểm.

Người tình ngồi ngay cạnh mà chủ tịch Trác coi như không khí, cứ một mực nhìn mình!
Điều ấy nghĩa là gì?
Là yêu chứ còn gì nữa, tiếng kèn chiến thắng đang vẫy gọi mình.

Mình của hôm nay không còn là Liễu Lợi Ngang năm xưa vật vờ tìm chỗ dựa, mà là Liễu Lợi Ngang có thể thỏa sức lựa chọn đại gia.

Hiển nhiên Trác Thù là lựa chọn tốt nhất.

Người đẹp trai hơn hắn thì không giàu bằng hắn, người giàu hơn hắn thì không bảnh bằng hắn.

Hơn nữa nếu được gả cho hắn, mình sẽ là khách VIP của các thương hiệu lớn, mua sắm thả ga chẳng lo giá cả!
Cả vương quốc mua sắm K.W sẽ thuộc về mình!
Nghĩ vậy, Liễu Lợi Ngang càng hết mình trổ tài trên sân khấu.

Lúc hát nốt cao, cậu ta hét đến mức suýt lạc giọng, nhảy nhót xoạc chân banh háng, xém nữa rách cả trứng.

May thay tiết mục thành công rực rỡ, người hâm mộ vỗ tay rào rào.

Cậu ta lại lả lướt đá lông nheo với Trác Thù, mà Trác Thù cũng không tránh mặt, xem ra chuyện này đúng như mình nghĩ!
"Anh xem gì mà mê mẩn vậy?" Ưng Đồng Trần cúi đầu lâu quá bị mỏi cổ, vừa ngẩng lên đã thấy Trác Thù nhìn chằm chằm sân khấu.

"Xem biểu diễn." Tuy dán mắt vào sân khấu nhưng Trác Thù vẫn chú ý tiếng động xung quanh, nào là "Áu áu áu", nào là "Ngon giai quá", nào là "Em muốn gả cho anh" các kiểu vang lên không ngớt.

Trác Thù không khỏi tưởng tượng khung cảnh mai mốt Ưng Đồng Trần nổi tiếng, chẳng lẽ cũng có nhiều cô gái gào thét đòi gả cho em ấy? Hoặc là giống em gái hắn, dán poster đầy phòng, vừa ước ao vừa ảo tưởng sức mạnh?
Được nhiều người yêu mến như vậy, liệu em ấy còn cam chịu làm "kiều nam" của hắn?
Khoan đã! Hình như có gì đó sai sai!

Tại sao hắn lại khó chịu khi nghĩ đến việc họ xa nhau?
"Hát hay không?" Đôi mắt Ưng Đồng Trần xẹt qua ánh sáng sắc lạnh khó phát hiện.

Trác Thù thú thật: "Không biết, tôi không xem kĩ."
Bấy giờ Ưng Đồng Trần mới chớp mắt, dịu giọng cười giả lả: "Ừm."
Tiết mục gặp gỡ giao lưu với Liễu Lợi Ngang kéo dài khoảng một giờ, sau đó sẽ đến màn tặng quà cho khán giả.

Chỉ cần khách hàng mua bất cứ món gì tại K.W trong dịp Quốc khánh, mang hóa đơn đến sẽ nhận được fan-goods đặc biệt của Liễu Lợi Ngang.

(*) Fan-goods: Vật phẩm ăn theo thần tượng, do fan hoặc công ti chủ quản của thần tượng sản xuất và bán.

Mặc dù ở K.W chủ yếu là hàng hiệu, nhưng tầng một và tầng hai vẫn bày bán không ít mặt hàng với giá bình dân, thậm chí có cả sản phẩm nhập khẩu từ nước ngoài.

Nhờ vậy mà mức tiêu thụ hôm nay sẽ tăng lên mấy lần.

"Minh tinh hô hào đúng là hơn hẳn người thường, vài món quà ăn theo thần tượng có thể thu hút nhiều người đến vậy." Ưng Đồng Trần trầm trồ rồi đưa hóa đơn mua cà vạt và dây chuyền hồi sáng cho nhân viên ở quầy phục vụ.

Nhân viên lén nhìn sếp tổng nổi gân xanh đầy trán bên cạnh.

Trác Thù gằn giọng: "Em cũng muốn lấy quà?"
"Ờ, đồ miễn phí mà, không lấy thì uổng." Ưng Đồng Trần nói như đúng rồi.

Trác Thù vỡ lẽ, suýt nữa hắn quên Ưng Đồng Trần là tấm gương tiêu biểu cho hạng người vơ vét hàng miễn phí, bài học cua cà ra lần trước vẫn sờ sờ trước mắt.

"Đưa cho em ấy đi." Trác Thù sai bảo nhân viên.

"Hừ, tôi cũng là khách hàng mà, tại sao muốn lấy quà tặng kèm lại cần sự đồng ý của anh?"
Ưng Đồng Trần vừa càm ràm vừa nhận quà, mở túi thấy bên trong có bưu thiếp, móc chìa khóa, tranh ảnh và búp bê mô phỏng Liễu Lợi Ngang phiên bản chibi.

Mấy thứ như bưu thiếp có thể tặng học sinh, hình như lớp anh có kha khá cô cậu học trò hâm mộ Liễu Lợi Ngang.

"Hử? Móc chìa khóa xịn đấy." Ưng Đồng Trần cẩn thận sờ chất liệu, tốt hơn hẳn loại thông thường: "Được phết, giữ lại dùng."
Trác Thù nheo mắt lườm Ưng Đồng Trần: "Em định dùng móc chìa khóa in hình cậu ta?"
"Ừm, đúng lúc tôi định thay cái mới." Ưng Đồng Trần nhét móc chìa khóa vào túi quần, cầm búp bê chibi bé xinh lên xem, đang định cất vào túi để tặng học sinh thì nhân viên giới thiệu: "Búp bê có nhiều thứ hay ho lắm."
Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: "Hay ho? Là sao?"
Nhân viên cầm búp bê khác lên làm mẫu: "Anh coi tay búp bê rất dài, anh có thể giơ hai tay bé lên, nom có đầu gấu máu chiến không nào.

Bé Lợi Ngang mặc áo có túi nên mùa đông anh có thể đút tay vào ủ ấm.

Ngoài ra, bé Lợi Ngang được thiết kế đeo tai nghe, nối liền với đó là một chiếc loa nhỏ, anh ấn vào đây, bé sẽ tự động ca hát."
Trác Thù: "Hừ, trò trẻ con."
Ưng Đồng Trần: "Oa, bé Lợi Ngang đáng yêu chết mất."
Trác Thù: "???" To gan! Coi trời bằng vung!
Ưng Đồng Trần hài lòng ôm búp bê chuẩn bị ra về, vừa nhấc gót đã bị túm lại.

Trác Thù nhìn chằm chằm búp bê: "Em định làm gì với cái thứ lông lá này? Chẳng lẽ em định ôm nó đi ngủ?"
"Làm gì có chuyện đó, tôi lớn rồi."

Nghe vậy, chân mày Trác Thù vừa giãn ra lại nghe Ưng Đồng Trần nói tiếp: "Tôi mang búp bê về cho ông già ở nhà.

Ông ấy ở một mình nên buồn, búp bê sẽ giúp ông ấy giải khuây, còn có thể ủ ấm tay nữa."
Trác Thù hít khí lạnh: "Em định dẫn nó về ra mắt gia đình?!"
"Hở?" Nhất thời Ưng Đồng Trần cảm thấy khó hiểu, dấu hỏi chấm lượn lờ đầy đầu.

"Tôi cấm em mang nó về." Trác Thù quả quyết nói.

Ưng Đồng Trần sa sầm mặt: "Anh lại lên cơn à? Nghiện diễn vai bạo chúa hả?"
"Tôi mặc kệ, dù sao chăng nữa em cũng không được mang nó về." Trác Thù dồn anh vào góc, đe dọa: "Nếu không em đừng hòng xin xỏ tôi bất cứ thứ gì."
Sao có thể như vậy được, Trác Thù là khách hàng dài lâu, anh nào dám làm phật lòng, bèn nói: "Vậy anh cho tôi một lí do."
Trác Thù ngẫm nghĩ chốc lát, giật búp bê trong tay Ưng Đồng Trần: "Tôi có cái khác thú vị hơn, mấy hôm nữa sẽ đưa cho em."
"Thật không?"
"Hứa suông sẽ hói đầu."
"Deal."
Ưng Đồng Trần không chấp nhất đòi búp bê nữa, mặc dù anh cực độ nghi ngờ Trác Thù thích búp bê này, có điều anh không nói.

Anh xách túi quà tặng kèm, vẫy tay tạm biệt Trác Thù ngốc nghếch, lái chiếc Bentley mượn tạm về nhà.

Trác Thù cất bước về phòng làm việc, lúc đợi thang máy, hắn tình cờ gặp Liễu Lợi Ngang toan về phòng nghỉ.

"Chủ tịch Trác, khi nào anh tan ca? Em mời anh ăn tối được không?" Thấy Trác Thù đứng một mình, Liễu Lợi Ngang nở nụ cười mà cậu ta tự tin là vô cùng quyến rũ.

Trác Thù nhìn thẳng phía trước: "Không."
"Sau này chúng mình còn cơ hội hợp tác nữa không?" Liễu Lợi Ngang quyết tâm hỏi tiếp.

"Để xem tình hình."
"Vậy là có rồi, em thấy lần này hợp tác rất thành công." Liễu Lợi Ngang nhìn góc nghiêng của hắn mà nhoẻn miệng cười.

Lúc cúi đầu, cậu ta vô tình thấy búp bê trong tay Trác Thù.

Liễu Lợi Ngang: "!"
Còn lén lấy búp bê mô phỏng mình nữa, vậy mà cứ giả vờ không yêu không thương cơ.

Chắc chắn chủ tịch Trác muốn gây sự chú ý với mình!
Còn chần chờ gì nữa, anh mau tỏ tình đi!
Liễu Lợi Ngang bèn tặng hắn cơ hội chủ động bày tỏ: "Búp bê mà anh cầm là fan-goods đặc biệt của em đó."
"Ừ."
"Sao anh cầm nó ạ?"
Vừa nhắc tới đã tức, Trác Thù lừ mắt với Liễu Lợi Ngang: "Hừ."
Liễu Lợi Ngang: Này anh, điệu bộ giấu đầu hở đuôi của anh đã thành công hấp dẫn sự chú ý của em.

Em biết tỏng đó nha.

"Anh chỉ lấy mỗi búp bê thôi ạ?" Liễu Lợi Ngang ngó nghiêng hai bên: "Móc chìa khóa và bưu thiếp đâu, hai thứ đó dễ bỏ túi hơn, hễ muốn gặp em là anh có thể lấy ra ngắm."
Nghe vậy, Trác Thù chỉ ước mình nhìn ai người đó ngỏm luôn: "Ha ha."
"Chẳng lẽ anh thích búp bê nhất?" Liễu Lợi Ngang bắn như súng liên thanh: "Em cũng thấy búp bê dễ thương nhất, hằng đêm có thể ôm nó ngủ."
"Im miệng." Trác Thù không nhịn được mà quát lên, đúng lúc này thang máy mở ra, hai người lần lượt bước vào.

Cả thang máy chỉ có mỗi họ.

Nhấn nút đóng cửa xong, Liễu Lợi Ngang thấy Trác Thù bỗng nhiên mấp máy môi qua gương, có vẻ định bắt chuyện nhưng chẳng hiểu sao lại im re.

Liễu Lợi Ngang ngầm hiểu ý, tủm tỉm cười hỏi: "Chủ tịch Trác muốn hỏi gì sao?"
"Cậu có số điện thoại của xưởng sản xuất búp bê này không?"
"Người đại diện của em có."
"Kết bạn WeChat đi, gửi số điện thoại xưởng sản xuất cho tôi."
"?" Liễu Lợi Ngang sững sờ, lập tức mở mã QR.


Sau khi kết bạn, cậu mới ngộ ra, chủ tịch Trác viện cớ vòng vo chẳng qua là muốn kết bạn WeChat với mình ha?
Mọi chuyện đúng như mình đoán!
*
Trong hai ngày hôm sau, cuộc họp diễn ra vô cùng thuận lợi, Ưng Đồng Trần và Trác Thù ngày càng ăn ý với nhau.

Mặc dù Trác Thù không phải là dân chuyên tiếng Anh, nhưng giao tiếp đơn giản hàng ngày hắn vẫn biết.

Ưng Đồng Trần chủ yếu phiên dịch những nội dung liên quan đến chuyên ngành.

Đồng thời, Trác Thù càng bội phục năng lực của Ưng Đồng Trần, không chỉ thuật ngữ chuyên ngành mà Ưng Đồng Trần còn dịch được câu nói vu vơ của đối tác thành thơ ca tục ngữ.

Sau khi công việc hoàn tất, Trác Thù dặn Mễ Xu mời tất cả nhân viên liên hoan một bữa, bao gồm cả nhóm phiên dịch viên.

Trong bữa cơm, Ưng Đồng Trần nhấp chút rượu, ăn xong, anh đưa hai cô gái lên xe rồi mới bắt xe về.

Bấy giờ có người thò tay từ phía sau, đè tay anh xuống.

Không cần quay lại cũng biết đó là ai, anh bật cười: "Có chuyện gì hử? Chủ tịch Trác."
Trác Thù nhìn cần cổ trắng ngần và vành tai ửng đỏ, lại gần nói nhỏ: "Em biết mà, phải không?"
*
Ưng Đồng Trần mệt lử nằm liệt trên giường, cả người đổ mồ hôi nhễ nhại, có đôi lúc anh tưởng chừng mình ngạt thở suýt ngất.

Người phía trên đứng dậy, rất tự giác bế anh đi tắm.

Ưng Đồng Trần rệu rã rúc vào ngực hắn, lim dim buồn ngủ, đuôi mi đỏ hoe vì dụi mắt.

Anh giơ hai tay, cất giọng khàn khàn: "Sao anh không cởi cái này đi?"
Trác Thù đặt Ưng Đồng Trần vào bồn tắm, thong thả cởi cà vạt trói tay đối phương, nở nụ cười mĩ mãn.

"Lúc tôi tặng anh, không ngờ sẽ dùng như này." Ưng Đồng Trần nguýt hắn.

"Phải biết tận dụng, là em dạy tôi mà." Trác Thù nhướng mày đắc ý.

Tắm xong rồi quay về giường, Ưng Đồng Trần buồn ngủ díp mắt, vừa thiu thiu ngủ được một lúc thì bị đánh thức.

Trác Thù: "Dậy nào, đừng ngủ, tôi có quà tặng em."
"Cái gì?" Ưng Đồng Trần bực bội trở mình, thấy Trác Thù cười gian lấy búp bê từ đâu ra.

"Em cầm đi, nó không chỉ giúp ủ ấm tay, phát nhạc mà còn ghi âm được nữa.

Tuyệt lắm phải không?"
"..."
"Em ngắm nó đi, siêu đẹp trai đúng không?" Trác Thù ghé sát mặt búp bê vào mặt Ưng Đồng Trần.

Đệch mợ, búp bê là phiên bản hoạt hình mô phỏng giống hệt Trác Thù.

Ưng Đồng Trần: "..." Éo còn gì để nói.

"Em lạnh không?" Trác Thù ân cần hỏi han.

"Hơi lạnh." Ưng Đồng Trần tưởng hắn định ôm anh ngủ, mà bây giờ anh chỉ muốn ngủ, mặc kệ hắn thích ôm thì ôm.

"Lạnh thì ôm nó ngủ đi." Trác Thù đẩy cục cưng yêu dấu vào lòng Ưng Đồng Trần: "Êm lắm phải không? Ấm lắm phải không?"
Ưng Đồng Trần: "..."
Ưng Đồng Trần đá bay cả người lẫn búp bê, tiên sư bố nhà nó, xéo hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận