Edit: La Phong Hoa
___
Lối thoát hiểm vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cả hai vắt chân lên cổ chạy với tốc độ bàn thờ.
Phải chạy hơn hai mươi tầng làm Trác Thù suýt xỉu tại chỗ, Ưng Đồng Trần duỗi tay định mở cửa lại bị Trác Thù kéo vào lòng.
"Khoan đã, tôi hơi chóng mặt." Trác Thù nhắm tịt mắt.
Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: "Anh thường xuyên tập thể hình mà?"
"Tập thể hình cũng không giúp tôi bớt chóng mặt." Trác Thù lắc đầu một lúc mới thấy đỡ hơn, buông tay Ưng Đồng Trần: "Đi thôi."
"Anh thấy trong người thế nào?" Ưng Đồng Trần lo lắng nhìn mặt Trác Thù, sắc mặt hắn trắng bệch chứ không đỏ gay như người vừa vận động mạnh.
"Hình như hơi lạnh." Anh bưng mặt Trác Thù, đột ngột ép hai má hắn.
"Ưm?" Trác Thù trợn mắt nhìn môi mình chu lên như mỏ chim, đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra thì có bờ môi ấm mềm dán vào môi hắn.
Chụt một phát.
Ưng Đồng Trần: "Hô hấp nhân tạo."
Ưng Đồng Trần ngả người, giơ tay vuốt ve gò má hắn, lát sau mới hài lòng gật đầu: "Ừm, tốt lắm, thân nhiệt tăng lên rồi."
Trác Thù trợn mắt trừng trừng hồi lâu, đoạn hắn lại nhắm mắt chu môi.
"Không kịp mất, chạy mau." Ưng Đồng Trần kéo hắn đi: "Đừng để cha mẹ anh bắt gặp chúng ta như này."
Trác Thù đành tạm gác nỗi lòng bất mãn, vừa mon men đến cột đá hoa cương trong đại sảnh thì nhác thấy cha mẹ nhìn ngang ngó dọc ở cổng khách sạn, rõ ràng đang tìm người.
Hắn lập tức xoay lưng ôm Ưng Đồng Trần, che chắn giúp đối phương: "Suỵt, họ ở cổng."
"Gì? Vậy phải làm sao?" Ưng Đồng Trần sững sờ.
Bấy giờ có đôi tình nhân đi ngang qua, đồng loạt nhìn về phía hai người đàn ông ôm ấp sau cột nhà, đáng nói là một trong số họ còn mặc áo blouse trắng.
Đôi tình nhân nhìn Trác Thù bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Trác Thù: "..."
Ưng Đồng Trần: "..."
*
Ngoài cổng, Mộc Tình bỗng thấy hai bóng người chạy vụt qua, trong đó có người mặc áo blouse.
Mộc Tình đẩy kính lão, liếc mắt đầy sắc sảo, kéo ông bạn già bám theo: "Hình như em thấy hai đứa nó, đuổi theo."
Trác Phục vốn có thể đuổi kịp, khốn nỗi Mộc Tình chẳng những chạy chậm lại còn chân nam đá chân chiêu.
Hai vợ chồng chậm chạp chạy đến thang máy, duỗi tay chặn cánh cửa sắp đóng lại, bắt gian tại trận hai kẻ tình nghi...!
"Hừ! Hả?" Mộc Tình đờ người, nghệt mặt nhìn người đứng trong thang máy.
Trác Phục huých vai vợ, khẽ bảo: "Dù bị em cướp kính nhưng anh vẫn nhìn rõ đây là đôi tình nhân một nam một nữ."
Trong thang máy có hai người, một là cô nữ sinh nhỏ nhắn, còn người kia là chàng trai khoác áo blouse.
"Xin chào, cô chú muốn vào không?" Chàng trai lễ phép hỏi.
"À không, xin lỗi đã làm phiền.
Chúc hai cháu vui vẻ, tạm biệt." Mộc Tình ấn nút đóng cửa, dõi mắt nhìn thang máy đi lên.
"Lạ nhỉ, chẳng lẽ vợ chồng mình lẩm cẩm đến mức không nhận ra con?" Mộc Tình lẩm bẩm.
"Chắc vậy." Trác Phục trỏ hộp giữ nhiệt trong tay vợ, nhắc: "Còn nữa, em định mang canh gà cho chiến đội KFC mà?"
Mộc Tình vỗ trán: "Ơ phải rồi! Em vội quá quên béng mất, mấy nay chiến đội bôn ba công tác nên phải livestream trong khách sạn.
Anh mau đưa em lên thăm họ đi."
Đợi thang máy đi xuống, vợ chồng Trác Phục bước vào, ấn nút tầng 28.
*
Giám đốc nhà hàng chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, giám đốc nhân tiện ghé vào chào hai cô nhân viên.
Một cô nở nụ cười chuyên nghiệp đón sếp, vẫy tay dưới gầm bàn.
"Hôm nay làm ca tối hả?" Giám đốc nhà hàng hỏi thăm, thấy nhân viên gật đầu đáp, than thở: "Hầy, các em khổ quá...!Hở? Anh thấy có cái gì vừa chui qua."
Cô lễ tân lập tức nghiêng người che trước mặt giám đốc, mỉm cười: "Không, anh không thấy gì hết."
"Rõ ràng có hai thằng đực rựa bò ra từ gầm bàn!" Giám đốc nhà hàng kinh hãi, ngoái lại thì thấy hai gã cao lớn đột nhiên đứng dậy, quay lưng về phía mình và ù té chạy ra cổng.
Giám đốc hoảng sợ ngó nhân viên, nói nhỏ: "Các em cũng thật là...!Sao lại giấu trai ở đây chứ, lên tầng thuê phòng ấy.
À, mà các em làm gì có tiền thuê nổi."
Hai nhân viên lễ tân: "..."
Trác Thù và Ưng Đồng Trần chui tọt vào xe, ngồi phịch xuống ghế, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Họ nhìn nhau rồi cười phá lên.
"Chuyện quái gì thế này." Ưng Đồng Trần bất đắc dĩ bật cười.
"Xem chừng khách sạn không an toàn." Trác Thù thở dài: "Đợi thủ tục mua biệt thự hoàn tất, chúng ta hẹn gặp ở đó nhé."
Ưng Đồng Trần hỏi: "Còn bây giờ thì sao?"
"Làm tiếp?" Trác Thù ngập ngừng.
"Thôi, tôi cho họ áo blouse rồi." Ưng Đồng Trần ngáp ngủ: "Hay là ai về nhà nấy đi."
Trác Thù chẳng nói chẳng rằng.
Ưng Đồng Trần mở cửa xe, không biết nghĩ sao lại co chân về, quay sang hỏi: "À, anh giải thích dấu răng với cha mẹ như nào?"
Trác Thù ấp úng mấp máy môi, mãi lâu sau mới trả lời: "Thì bịa bừa một lí do, cha mẹ tôi cả tin lắm."
"Thật?" Ưng Đồng Trần chỉ lên trên: "Cha mẹ anh cả tin mà tìm đến tận cửa?"
"Tôi cũng tò mò lắm đây." Trác Thù vắt óc cũng không nghĩ ra.
Rõ ràng trước khi rời nhà, cha còn cẩn thận dặn hắn mang theo vật tùy thân, tại sao thoắt cái đã dẫn mẹ đến khách sạn tìm hắn, còn mang cả canh gà theo?
"Hẳn là sợ em ốm yếu nên họ mang canh gà đến cho em tẩm bổ?" Trác Thù phỏng đoán.
"..." Ưng Đồng Trần cay cú ấn dúi đầu hắn: "Ai mới yếu, ai chạy vài tầng đã hoa mắt chóng mặt?"
"Đó mà là vài tầng hả? Làm tròn cũng là ba mươi rồi, cao như vậy." Trác Thù nghĩ lại mà rùng mình, ôm ngực kêu: "Thôi toi rồi, hễ nhớ lại là tôi khó thở, phải hô hấp nhân tạo ngay mới cứu được."
Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, nhàn nhã xem hắn tấu hài.
"Cứu, cứu với." Trác Thù chu môi rướn người về phía Ưng Đồng Trần, nhưng chỉ hôn được màn hình điện thoại.
Tách tách.
Trác Thù giật nảy mình.
Ưng Đồng Trần cầm điện thoại ngắm nghía tấm ảnh, đoạn anh bật cười thành tiếng, chìa cho Trác Thù xem: "Anh coi có giống con heo đòi ăn không?"
Trác Thù căng thẳng: "Xóa."
"Không."
"Em ra giá đi, bao nhiêu em mới chịu xóa?" Trác Thù giở giọng đàm phán.
"Nếu anh đã ngỏ lời thì tôi không nể nang nữa." Ưng Đồng Trần gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trác Thù liếc Ưng Đồng Trần: "Em nói đi, muốn bao nhiêu?"
"Chiều nay dì Lâm gọi điện cho tôi bảo đường ống nước nhà dì ấy hỏng, muốn nhờ anh đến sửa." Ưng Đồng Trần nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
Trác Thù lặng thinh chốc lát, trán nổi gân xanh, gằn từng chữ: "Không! Đừng hòng! Nếu phải sửa thì tự em sửa."
"Được, vậy không xóa ảnh nhé." Ưng Đồng Trần mỉm cười, bước xuống xe: "Tôi tự về được, anh lái xe cẩn thận, nhớ chú ý an toàn."
Ưng Đồng Trần dành một ngày để nghỉ xả hơi ở nhà, gọi thợ sửa ống nước giúp dì Lâm rồi về thư phòng tất bật làm việc.
Kì nghỉ chính thức kết thúc.
Hôm sau, tất cả mọi người lại trở về với công việc của mình.
Dẫu vẫn còn vương vấn kì nghỉ nhưng nhìn bài thi và chồng sách vở ngất ngưởng, mấy cô cậu học trò đành dằn lòng mà sôi kinh nấu sử.
"Báo cáo thầy." Trác Tử lên tiếng.
Ưng Đồng Trần ngồi soạn giáo án trong văn phòng, đáp luôn mà chẳng cần ngẩng đầu xem ai đến: "Vào đi."
Trác Tử đặt chồng bài tập lên bàn, xót ruột nhìn anh cần mẫn viết lách soạn bài.
Vậy mà nó nỡ lòng nào ship thầy với ông anh nó chứ?
Thầy có tâm như vậy, ông anh chó má của nó xứng sao?
Tất nhiên là không!
Ưng Đồng Trần ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu nữ phơi phới sắc xuân cau có như bà cô đến tuổi mãn kinh: "Em sao vậy? Có tâm sự à?"
"Ài." Trác Tử buông tiếng thở dài não nề: "Thầy ơi, thầy phải sống thật tốt nhé."
Ưng Đồng Trần: "?"
"À phải rồi, em chờ chút." Ưng Đồng Trần mở ngăn kéo, lấy dây chuyền không được đóng hộp đặt lên bàn: "Kì thi tháng trước em đạt được kết quả cao, thầy thưởng nó cho em.
Thầy không biết có đẹp không, định mua cho người thân nhưng lại sơ ý mua thừa."
Trác Tử bất ngờ lắm, hớn hở dòm dây chuyền thì nhận ra nó là hàng hiệu, bèn từ chối: "Món quà này đắt quá, em không nhận được."
"Dù em không lấy thầy cũng chẳng thể đeo.
Chẳng phải sắp đến sinh nhật em sao? Coi như thầy tặng quà trước, cố gắng duy trì phong độ trong kì thi tới." Ưng Đồng Trần nói.
"Hí hí, vậy em không khách sáo nữa." Trác Tử cười toe, định nói tiếp lại bị Ưng Đồng Trần ngắt lời.
"Đừng tặng quà cảm ơn, ngày Nhà giáo năm sau cũng đừng tặng quà đắt tiền như vậy cho thầy, nghe chưa?"
"Dạ, em cảm ơn thầy."
Sau khi Trác Tử hí hửng rời đi, Phó Lữ đang ngồi trên ghế bay vèo qua chỗ anh, ghẹo: "Thầy Ưng không sợ con bé cảm nắng anh hả?"
"Không đâu." Ưng Đồng Trần nói chắc như đinh đóng cột.
"Vì sao?"
Ưng Đồng Trần ngẩng đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Ánh mắt con bé nhìn anh giống mẹ già nhìn con, dạt dào tình thương."
Phó Lữ: "..." Chưa nghe thầy cô nào nói vậy bao giờ!
Buổi tối tan ca về nhà, anh lại làm việc đến tận khuya theo thường lệ.
Làm xong xuôi, anh vừa gấp giáo án vừa xoa cổ, nhàm chán lướt mạng.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh mở khoảnh khắc của Trác Thù, phát hiện chiều nay đối phương đi công tác.
Thôi vậy, tắm rửa rồi ngủ.
*
Chiều thứ bảy hôm ấy, Ưng Đồng Trần đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Mạnh Công.
Mạnh Công bảo Chân Minh Hâm sắp sửa tham gia chương trình thực tế nên muốn mời họ ăn cơm.
Anh quét tước lau dọn nhà cửa rồi mới đến nhà hàng.
Lúc mở cửa phòng, anh thấy Mạnh Công và Chân Minh Hâm đang ôm hôn nồng nhiệt.
Ưng Đồng Trần: "..."
Chẳng hiểu sao, ba người có chung suy nghĩ...!
Cảnh này quen quen.
Mạnh Công lưu luyến buông người yêu ra, rót rượu cho Ưng Đồng Trần: "Ông bạn, chén này tôi kính ông."
"Kính tôi?" Ưng Đồng Trần thắc mắc.
"Ừm." Mạnh Công đá lông nheo với Chân Minh Hâm: "Nếu không có ông thông não, có lẽ tụi tôi vẫn coi đối phương là bạn thân.
Thực tế đã chứng minh, bạn bè cũng có thể yêu đương, bạn bè cũng có thể lên giường, bạn bè cũng có thể cảm nhận độ ấm của trực tràng."
"..."
Tuy nghe sai sai nhưng Ưng Đồng Trần không biết sai ở chỗ nào, chẳng còn cách nào khác là cạn chén với Mạnh Công.
Gương mặt nhỏ xinh của Chân Minh Hâm đỏ bừng, nâng chén: "Anh Ưng ơi, em cũng kính anh, cảm ơn anh đã xả thân vì nghĩa, cũng nhờ anh mà em gặp được Mạnh Mạnh."
Các món chưa được bưng lên hết mà Ưng Đồng Trần đã nốc hẳn hai chén rượu.
Cả bữa cơm, Mạnh Công và Chân Minh Hâm chim chuột ve vãn nhau như ở chốn không người.
Ưng Đồng Trần lờ đi coi như không thấy, vùi đầu ăn cơm, rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm chó.
Cơm nước xong xuôi, Chân Minh Hâm muốn tăng hai nhưng Ưng Đồng Trần thẳng thừng từ chối: "Anh không làm bóng đèn nữa, chúc em quay chụp thuận lợi, chú ý giữ an toàn cho bản thân."
"Chuyện nhỏ ạ!" Chân Minh Hâm giơ nắm đấm: "Em sẽ tận dụng cơ hội phất lên, vượt mặt Liễu Lợi Ngang!"
Ưng Đồng Trần sửng sốt: "Sao bỗng dưng nhắc đến cậu ta?"
"Ơ?" Chân Minh Hâm gãi đầu, cười ngu ngơ: "Em tưởng anh Ưng không ưa cậu ta, mà em cũng ngứa mắt tên đó nên muốn vượt mặt."
Ưng Đồng Trần toan lên tiếng bác bỏ, song lúc nói thành lời thì mồm tự động bảo: "Anh không ưa cậu ta, vì vậy em phải cố gắng nhé."
"Dạ!"
Sau khi tạm biệt tụi Mạnh Công, Ưng Đồng Trần uống rượu nên không thể lái xe, bèn tản bộ để tiêu cơm.
Bấy giờ, điện thoại đổ chuông liên hồi, anh xem tên người gọi tới, nhướng mày kéo nút nghe: "Có chuyện gì?"
"Tại sao lại gọi cho tôi?" Người đàn ông ngao ngán cất giọng giữa tiếng nhạc xập xình inh tai: "Đã bảo không có việc gì thì đừng gọi, sao em cứ làm trái lời?"
"?" Ưng Đồng Trần hỏi: "Anh rớt não à?"
"Tôi đã cảnh cáo em bao nhiêu lần, đừng nói chuyện hỗn hào với tôi." Trác Thù nở nụ cười nhạt thếch: "Với kẻ mè nheo như em, sức chịu đựng của tôi có giới hạn."
Ưng Đồng Trần lừ mắt: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Gì cơ? Hôm nay em cố tình ăn mặc gợi cảm?" Trác Thù lắc đầu ngán ngẩm: "Thôi được, nếu em đã nỗ lực như vậy, tôi đành để em đến đây mua vui cho tôi."
"Không có chuyện gì thì tôi cúp máy." Ưng Đồng Trần chẳng buồn để ý chúa hề này nữa.
"Biết Thanh Sắc không? Đến đi." Trác Thù cười lạnh: "Hãy nhớ thân phận của em."
Dứt lời, Trác Thù không cho Ưng Đồng Trần có cơ hội từ chối, ngắt máy ngay lập tức.
Hắn quay đầu cười trừ với đám tay chơi: "Àii, em ấy dính tôi như sam, đi đâu cũng đòi theo, phiền quá."
Ưng Đồng Trần đọc tin nhắn WeChat mới gửi đến nóng hôi hổi.
[Trác Thù]: Đến nhanh đến lẹ đến mau đi.
[Ngoắc tay]
Thanh Sắc phải không? Mua vui phải không?
Ánh mắt Ưng Đồng Trần sắc lạnh, cụp mi che đi con ngươi âm u.
Anh ngước mắt nhìn, đối diện là nơi xa hoa trụy lạc bậc nhất khu vực - Thanh Sắc..