Edit: La Phong Hoa
___
Sau khi cùng các chị em dìu đám ma men lên xe, Lữ Tông Thải lườm Cao Đạt đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, ra lệnh: "Lên xe mà nằm tiếp."
"Dạ thưa vợ!" Cao Đạt say khướt lập tức bị quát tỉnh, dặt dẹo đi ra ngoài.
Mandy đực mặt ra nhìn, không ngờ đàn ông say rượu lại có thể nghe lời như thế, gặng hỏi: "Sếp Lữ làm nóc nhà xịn ghê, chị có bí kíp gì không ạ?"
"Chồng dám cãi thì tẩn một trận nhừ tử." Lữ Tông Thải vừa đáp vừa kiểm tra lại sĩ số: "Đồng Trần đâu?"
Mandy: "À, sếp Ưng bảo anh ấy gặp bạn nên đi cùng người ta.
Sếp Ưng dặn không cần để ý đến anh ấy ạ."
"Bạn nào?" Dứt lời, Lữ Tông Thải chợt nhớ đến người bạn cao to lực lưỡng kia: "Ừm, vậy chúng ta về trước."
Phòng bên cạnh người ra kẻ vào, thật lâu sau tiếng ồn dần biến mất.
Bấy giờ Ưng Đồng Trần mới dám rên rỉ thành tiếng, vì chỉ cách một bức tường nên anh vẫn hơi e sợ.
Cuối cùng hai con ma men lăn ra ngủ trên sô pha.
Lúc nhân viên đến gõ cửa, Ưng Đồng Trần mới mơ màng ngồi dậy.
Nhìn hai bắp đùi đỏ bừng, anh kéo quần lên, thò tay véo má Trác Thù một cái đau điếng.
Anh gọi điện thoại cho Mạnh Công, phòng tập gym của đối phương ở gần đây, bây giờ đúng lúc Mạnh Công tan ca.
***
Trác Thù tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ.
Phòng ốc chật chội, giường cũng bé tí.
Hử? Không phải giường mà chỉ là một chiếc ghế sô pha gấp đa năng thôi!
Đầu hắn đau như búa bổ.
Mình mẩy ê ẩm như bị ai đó mổ xẻ.
Đứa nào?! Đứa nào dám mổ lấy thận hắn!
Loảng xoảng!
Nghe như sét đánh ngang tai!
Gần đó vang lên tiếng động, là âm thanh do nồi niêu xoong chảo va vào nhau.
Hắn ngồi dậy xỏ giày vào phòng bếp, chỉ thấy Ưng Đồng Trần mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình đứng trước bếp, đeo tạp dề, dây buộc quấn quanh eo thon gọn, nom kiểu gì cũng giống dâu hiền vợ đảm.
Nếu như bỏ qua bộ mặt thờ ơ của bé cưng và nồi cháo khét lẹt.
"Em làm gì vậy?" Trác Thù hỏi: "Định đầu độc tôi à?"
"Dậy rồi?" Ưng Đồng Trần ngoái lại nhìn hắn, tiện tay nhón mấy cọng rau thơm bỏ vào nồi: "Dậy đúng lúc lắm, anh biết nấu cơm không?"
Trác Thù: "Không."
"Vậy để tôi làm." Ưng Đồng Trần cam chịu số phận loay hoay nấu cơm tiếp, vừa nói vừa rắc muối, bỏ thêm hai quả trứng Bắc Thảo.
Trác Thù nhìn nồi cám heo: "Bỗng dưng tôi cảm thấy mình biết nấu cơm."
"Anh giỏi thì làm đi."
"Thôi." Trác Thù xoa đầu bé cưng: "Hay là gọi đồ ăn ngoài nhé?"
Ưng Đồng Trần: "Nếu gọi được tôi đã gọi rồi."
Quanh đây khá ít quán bán đồ ăn sáng.
Hơn nữa giờ buôn bán của các quán phụ thuộc vào học sinh, học sinh nghỉ họ cũng nghỉ theo.
Mấy quán lân cận lại không có dịch vụ giao hàng tận nhà.
Hằng ngày anh thường chạy bộ buổi sáng rồi ghé vào ăn, nhưng hôm nay anh cố lắm mới bò dậy được chứ đừng nói chi việc ra ngoài.
"Tôi chỉ nấu được có vậy, ăn tạm.
Anh đánh răng rửa mặt trước đi, bàn chải đánh răng mới ở trong cái tủ ngay cạnh anh."
Lúc đánh răng, Trác Thù mới nghiêm túc xem xét căn nhà này.
Nhìn chung diện tích quá nhỏ, nhỏ hơn cả phòng ngủ của hắn, nhưng bù vào đó nhà Ưng Đồng Trần ngăn nắp hơn nhiều.
Trác Thù rửa mặt xong, vừa bước ra đã thấy Ưng Đồng Trần bưng nồi cháo đặt lên bàn ăn, tất bật chuẩn bị bát đũa.
Hắn sững sờ, tự dưng nhớ đến hình tượng cô bé lọ lem mà thằng bạn kể.
Hắn bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại.
Tối qua hắn uống say, sau đó bé cưng thình lình xuất hiện, diễn kịch cùng hắn để đối phó với Hồ Thạc, rồi cứ như vậy mà...!Khụ khụ.
Tiếp đó, bé cưng thừa dịp hắn ngủ say mà đưa hắn về nhà, cốt để hắn biết địa chỉ nhà em ấy, lại còn đích thân xuống bếp làm bữa sáng tình yêu.
Đây chẳng phải là hình tượng cô bé lọ lem chăm chỉ lương thiện đó sao?
Trác Thù nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Lại đây ăn sáng." Ưng Đồng Trần múc hai bát cháo.
Trác Thù ngồi xuống nhìn bát cháo, thực không biết mở lời như nào, đành hỏi: "Em ở một mình?"
"Ừm."
"Mua nhà này bao nhiêu tiền?"
"Thuê."
Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt cảm thông: "Cuộc sống em cơ cực quá."
"Ừ, lương ba cọc ba đồng, nhưng may có ngũ hiểm nhất kim vớt vát lại." Ưng Đồng Trần húp cháo.
(*) Ngũ hiểm nhất kim: bảo hiểm của người lao động, gồm tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và thai sản, và nhà ở công quỹ.
Trác Thù nhìn bé cưng điềm nhiên ăn cháo, không hề có dấu hiệu ngộ độc, bèn đánh bạo húp một ít: "Được hưởng ngũ hiểm nhất kim nữa à, không tệ nhỉ...!Phụt!"
Ưng Đồng Trần: "..."
Ưng Đồng Trần nhìn cháo văng vãi khắp bàn: "Dọn sạch cho tôi!"
"Ngại quá." Trác Thù vội vàng rút khăn giấy lau sạch, uống mấy hớp nước lọc mới ngạc nhiên nhìn bé cưng: "Em ăn được thứ đó?"
Ưng Đồng Trần hỏi vặn lại: "Không ngon à?"
Trác Thù im lặng mấy giây, thầm nghĩ bé cưng chịu khó dậy sớm nấu bữa sáng cho hắn như vậy, chẳng phải là muốn lấy lòng hắn sao?
Hắn bèn trả lời: "Ừ, cực kỳ kinh khủng."
"Vậy cũng phải ăn." Ưng Đồng Trần đập bàn cái rầm: "Không được phép lãng phí thức ăn, ăn xong cút về nhà anh đi."
Đấy thấy chưa, bé cưng giận là bởi không được hắn khen đấy.
Trác Thù bật cười: "Được rồi, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, đừng dỗi nữa."
Rầu ghê, bé cưng dỗi rồi phải làm sao đây?
***
Trác Thù bị đá đít ra khỏi nhà.
Hắn bần thần đứng trước cửa, lòng vòng trước nhà Ưng Đồng Trần, càng nghĩ càng tức.
Tức đến nỗi muốn đạp cửa xông vào, nhưng thấy cánh cửa dán chi chít tờ rơi lại không nỡ đạp.
Lần này tạm tha cho em.
Sau khi rời đi, hắn gọi điện cho Mễ Xu: "Alo, tìm cho tôi vài căn nhà."
Mễ Xu: "Sếp mua làm gì ạ?"
"Cho người khác ở." Trác Thù ngoái nhìn khu chung cư: "Tôi sẽ khiến em ấy phải biết ơn tôi, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ! Khà khà khà."
Mễ Xu: "Sếp, rõ ràng sếp muốn tặng nhà cho người ta, tại sao lại cười giống vai phản diện thế?"
Trác Thù: "Vậy hử? Khà khà."
***
Tuần thứ hai sau khai giảng là ngày Nhà giáo Trung Quốc.
Ban cán sự trích quỹ lớp để mua quà tặng các thầy cô, ngoài ra có không ít các học sinh tự chuẩn bị quà cho thầy cô mình quý mến.
Cả sáng hôm đó, Ưng Đồng Trần hết nhận quà của tập thể lớp, lại về văn phòng nhận quà tiếp.
Các thầy cô cùng tổ kìm lòng không đặng mà bu lại hóng chuyện.
"Năm nào cũng là thầy Ưng được tặng nhiều quà nhất, anh mau xem xem năm nay có món quà nào đặc biệt không?"
Ưng Đồng Trần nghe vậy bèn nhìn Phó Lữ bên cạnh: "Món quà cô Phó tặng đặc biệt nhất."
Hẳn một USB chứa đầy "tài liệu học tập".
"Thật á?" Một cô giáo khác nháy mắt với Phó Lữ: "Cô Phó tặng gì đó?"
"Bí mật không thể bật mí." Phó Lữ đắc ý cười, vội vã rời đi giấu nhẹm công danh.
Ưng Đồng Trần đang sắp xếp lại quà cáp, bỗng thấy một món rất hợp ý anh.
Đó là chiếc cà vạt màu xanh đậm, nom rất đẹp, hóa ra là do Trác Tử - cán sự tiếng Anh tặng.
Tặng quà có tâm như vậy, xem ra anh phải quan tâm cô bé nhiều hơn, giao thêm bài tập cho cán sự tiếng Anh mới được.
***
Trác Thù lục tung cả phòng, bí quá đành hỏi Mễ Xu - người đến đón hắn: "Cà vạt tôi mới mua đâu rồi nhỉ?"
"À, hình như hai hôm trước, Tiểu Tử mang theo lúc đi học.
Còn lẩm bẩm đằng nào sếp cũng vứt xó, thà tặng thầy chủ nhiệm yêu dấu của nó còn hơn."
Nếu đã tặng giáo viên thì đòi bằng niềm tin.
"Đợi cuối tuần nó về, tôi sẽ bắt nó dọn vệ sinh." Trác Thù lấy tạm một chiếc khác, ăn mặc chỉn chu rồi mới đến công ti.
K.W tọa lạc giữa trung tâm thành phố.
Nhờ chỉ thị quy hoạch CBD mà trung tâm thành phố di dời từ địa điểm cũ đến khu vực hiện tại, thế nên K.W ngày càng phát triển như vũ bão.
(*) CBD là quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.
Trung tâm thương mại ở vị trí rất đắc địa, sản phẩm được nhập từ các nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, còn những sản phẩm tầm trung, thấp được bày bán ở tầng hai và tầng ba.
Bình thường lượng khách đến không nhiều, nhưng đa số đều là khách hàng thượng lưu, quẹt thẻ quẹt tới bến.
Thế nên khác với khung cảnh tấp nập ở những trung tâm thương mại khác, gần như chẳng có ai đến K.W hưởng ké điều hòa.
Văn phòng làm việc ở tầng cao nhất, tất cả các phòng ban đều đã chuẩn bị chu đáo và sẵn sàng.
Mễ Xu đẩy cửa vào, đi đến đâu là có người chào "Chủ tịch Trác" đến đó.
Trác Thù sải bước tới phòng họp, lật xem văn kiện trên bàn.
"Sự kiện Quốc khánh mời Liễu Lợi Ngang?" Trác Thù đưa mắt nhìn giám đốc phòng kế hoạch.
"Vâng, Liễu Lợi Ngang là thần tượng giỏi cả nhảy lẫn hát.
Hơn nữa bộ phim đình đám mà cậu ấy đóng vai chính vừa chiếu xong, đang được công chúng hết mực quan tâm, là nam diễn viên nổi tiếng nhất mùa hè này.
Mời cậu ấy đến giao lưu chắc chắn sẽ gây được tiếng vang lớn."
Trác Thù nhìn người trong ảnh, ngoại hình quyến rũ, nét nào ra nét nấy, nhưng hắn không thích ai trát cả đống phấn lên mặt như này.
Huống hồ, hồi xưa Trác Tử mê muội người này đến nỗi học hành chểnh mảng.
Mặc dù vài hôm trước hắn mang hết poster đi vứt, ấy vậy mà Trác Tử chẳng may may bận tâm, cứ ôm khư khư sách giáo khoa tiếng Anh.
"Còn ai khác không?" Trác Thù hỏi.
"Nghệ sĩ khác...!Hoặc là không nổi tiếng bằng Liễu Lợi Ngang, hoặc là lịch trình quá bận.
Hiện tại cậu ấy là lựa chọn tối ưu đối với chúng ta."
"Tôi muốn đề cử người này." Trác Thù trầm ngâm chốc lát, lúc ngẩng đầu, đôi mắt chan chứa ý cười mà chính hắn cũng không nhận ra: "Chẳng hay mọi người có biết Ưng Đồng Trần?"
Phòng kế hoạch: "???"
Tất cả mọi người: "???"
Cả phòng họp trố mắt nhìn nhau, mặt ai cũng viết ba chữ to đùng "Ủa gì dzậy".
Giám đốc phòng kế hoạch cười trừ: "Thật ra chúng tôi cũng không am hiểu về giới giải trí lắm.
Không biết cậu Ưng Đồng Trần mà chủ tịch nhắc đến có tác phẩm tiêu biểu là gì?"
"Tôi không biết." Trác Thù đáp.
Tào lao, ngay cả Baidu cũng bó tay thì làm sao hắn biết?
Phải rồi, hắn có nên sai người tạo chủ đề cho Ưng Đồng Trần trên Baidu không? Thật sự là chẳng thấy bài báo nào đề cập đến em ấy, aiz.
"Ngoài sân khấu giao lưu cùng khán giả, sự kiện lần này còn có hai sân khấu biểu diễn." Giám đốc nghi ngờ sếp cố tình thử thách phòng kế hoạch nhà mình, quẹt mồ hôi trên trán: "Cậu ấy có sở trường gì không? Ví dụ như hát hay nhảy đẹp chẳng hạn."
"Sở trường? Nhảy đẹp?" Trong đầu Trác Thù bỗng nảy ra vóc dáng của bé cưng, buột miệng trả lời: "Em ấy có dáng đẹp."
Phòng kế hoạch: "..." Sự thật cuối cùng luôn luôn chỉ có một! Sếp đang chơi tụi mình!
Tất cả mọi người: "..."
Giám đốc phòng kế hoạch nhanh miệng đỡ lời: "Dáng đẹp cũng được, có thể catwalk, ngoài ra còn điểm mạnh nào khác không?"
Đại gia họ Trác buồn thối ruột.
Hắn gõ tay xuống bàn, nhất thời không tìm được điểm mạnh nào nữa.
Rên hay hơn hát có được không?
Tức thì lồng tiếng cho phim ngắn có được không?
Ôi trời, rốt cuộc bé cưng hắn nuôi vô dụng cỡ nào, muốn lo liệu hợp đồng cho cũng không được.
Thế này làm sao nâng đỡ lên làm vua màn ảnh?
___
Bên lề:
???? Chú thích truyện:
(*) Trứng Bắc Thảo:
???? Bạn Hoe Hoe khi làm chương này: Lần đầu thấy tổng tài pá đạo dư lày.
.