Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Mấy ngày nay Trác Diệu cứ lao đầu vào làm việc như điên, rốt cuộc cũng rút gọn thời gian công tác từ một tuần thành năm ngày. Sau khi giải quyết xong công việc cũng đã là ba giờ mấy sáng, hắn cũng không quan tâm mà lập tức chuẩn bị máy bay tư nhân trở về. Ngồi trên máy bay mà tâm tình vẫn không yên được.

Không biết hiện giờ cô ra sao rồi? Cô... Có nhớ hắn hay không? Vấn đề này hắn vừa nghĩ đến liền gạt bỏ, cô nhớ hắn mới là lạ. Lục Dĩ Nhi hiện giờ không chừng vì hắn không có mặt mà vui muốn chết. Để xem hắn dạy dỗ cô ra sao, nhân cơ hội hắn đi liền xin nghỉ. Hừ, cô nghĩ mình thoát khỏi hắn được sao? Cô mãi mãi cũng không thoát được. Lại nhớ đến lần đầu mình gặp cô.

Cô thật sự rất đặc biệt, lần đầu gặp Lục Dĩ Nhi cô quật cường, giãy giụa khỏi một đám đàn ông, bị hạ dược mặt mũi đỏ bừng vẫn không chịu khuất phục. Lúc đó hắn không biết đầu óc mình bị gì mà lại cứu cô, chuyện của người khác trước nay hắn chưa hề quan tâm. Hắn vốn dĩ định rời đi lại bị cô ôm chặt không buông, cả người bám trên người hắn tư thế vô cùng kì quái, móng vuốt còn không yên sờ soạng khắp người hắn, cường hôn hắn. Trác Diệu bình thường không chế bản thân rất tốt, gặp Lục Dĩ Nhi thì lại mất kiểm soát, cho nên mới có chuyện đêm đó xảy ra. Qua một đêm vốn định đợi cô tỉnh liền xử lí cô, không ngờ người ta xem hắn chẳng khác trai bao, bỏ đi rồi còn trả tiền bồi thường. Lần đầu của hắn lại có thể để một nữ nhân trả tiền, thật sự quá mất mặt.

Khó lắm mới tìm được Lục Dĩ Nhi, cô lại vô tình muốn phủi sạch quan hệ với hắn. Lúc ấy hắn thật sự hận không thể đập chết cô. Không ngờ đến một ngày lại có thể động tâm với cô, muốn cô chịu trách nhiệm nhưng một lần nữa lại bị từ chối. Đúng là quá buồn cười đi. Phụ nữ muốn trèo lên giường hắn không ít lại chỉ vì Lục Dĩ Nhi mà đau lòng.

Bay mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã về đến, do chênh lệch múi giờ nên lúc hắn về ở đây đã mười một giờ tối. Trác Diệu trong lòng chửi thầm, thật cmn bây giờ đã trễ như vậy Lục Dĩ Nhi cũng ngủ từ sớm rồi. Sáng ngày mai lại phải đi đón em gái hắn Trác Thiên Ái trở về, đành cố gắng nhịn đến ngày mai rồi đi gặp cô vậy.

Trác Diệu vừa xuống máy bay đã có xe chờ sẵn, tài xế để hành lý vào xe xong liền chở hắn về biệt thự riêng. Trác Diệu mấy ngày nay làm việc mệt mỏi có khi còn không ngủ, lúc này vô cùng mệt mỏi, lúc trên máy bay chỉ chợp mắt được một chút. Về đến nhà cũng không ăn uống liền về phòng ngủ. Để xem ngày mai hắn thu thập cô như thế nào.

Ngày hôm sau, Trác Diệu vừa thức dậy liền chuẩn bị chạy đến sân bay đón Trác Thiên Ái. Khi không lại giao cho hắn việc này, hắn còn chưa gặp được Lục Dĩ Nhi. Long Hạo Kỳ lúc trước vừa nhận được tin Trác Thiên Ái trở về liền hùng hổ xung phong đi đón người, bây giờ lại biến mất tăm. Hừ, nói thì hay lắm, cả gặp mặt em gái hắn cũng không có dũng khí.

Trác Diệu đứng ở sân bay đi qua đi lại rất mất kiên nhẫn, tại sao lâu như vậy? Hắn gọi điện cho Long Hạo Kỳ cả buổi cũng không bắt máy.

Lúc này, từ chỗ cửa máy bay Trác Thiên Ái bước ra. Dáng người mảnh mai, mày liễu như họa, gương mặt tinh xảo, mái tóc dài màu nâu uốn xoăn phần đuôi. Cô mỉm cười xinh đẹp nhìn Trác Diệu, lại nhìn xung quanh ánh mắt lộ ra chút đau thương. Người đó vẫn không đến, vốn dĩ là không để cô ở trong lòng. Nhanh chân bước về phía Trác Diệu.

"Anh, nhớ anh muốn chết" Trác Thiên Ái nhào đến ôm Trác Diệu một cái.

"Ừ" Trác Diệu nhìn Trác Thiên Ái ánh mắt dịu lại một chút, giúp cô mang hành lý ra xe rồi cùng nhau về Trác gia.

Vừa đến cổng Trác gia xe đã ngừng lại, Trác Thiên Ái quay sang nhìn Trác Diệu. Anh hai của cô không vào sao?

"Anh có việc" Trác Diệu hiểu ý nêm trả lời, đợi Trác Thiên Ái xuống xe gọi bảo vệ mag hành lý vào xe liền phóng nhanh đi.

Trác Thiên Ái nhìn theo nghi hoặc, với cái tốc độ ăn cướp như vậy anh đi đâu vậy chứ? Suy nghĩ một hồi ánh mắt liền lộ ra ý cười, khóe môi cong lên. Không chừng là đi gặp chị dâu Lục Dĩ Nhi.

Trác Diệu chạy đến nơi Lục Dĩ Nhi ở, gấp đến gõ muốn sập cửa vẫn không ai trả lời. Cô bây giờ có thể đi đâu, thật biết cách làm hắn lo lắng. Trác Diệu lấy điện thoại di động gọi cho trợ lý Trương.

"Lục Dĩ Nhi bây giờ ở đâu?" Trác Diệu không đợi trợ lý Trương lên tiếng liền hỏi.

Nghe xong câu trả lời sắc mặt hắn liền biến đổi vô cùng phong phú.

"Cái gì, công viên giải trí?" Trác Diệu khóe môi co rút, cô làm sao mà lưu lạc đến đó luôn rồi a.

Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Trác Diệu nhếch môi. Hừ, bây giờ mới gọi lại cho hắn.

"Gọi tôi nhiều như vậy có gì sao?" Long Hạo Kỳ nhàn nhạt nói. Rõ ràng biết rồi còn giả vờ hỏi.

"Mẹ nó, cậu có tiền đồ một chút đi, Tiểu Ái không thấy cậu thương tâm thế nào cậu biết không? Còn ở đó giả vờ giả vịt không biết gì, hừ" Trác Diệu chưa tìm được Lục Dĩ Nhi mà tìm được cũng không nỡ mắng cô, đành đem lửa giận trút xướng Long Hạo Kỳ.

"Tôi..." Long Hạo Kỳ nhất thời cứng họng không biết nói gì. Tiểu Ái nhất định rất giận hắn.

"Còn là đàn ông cậu nhanh đến công viên giải trí cho tôi" Trác Diệu nói xong nhanh chóng cúp máy. Nếu Lục Dĩ Nhi biết hắn chạy đến đó là vì cô nhất định sẽ bày ra bộ sáng cao ngạo cho mà xem, hắn cũng cảm thấy có phần không ổn. Cho nên xem như trùng hợp gặp được, dẫn theo Trác Thiên Ái cùng Long Hạo Kỳ. Sẵn tiện để bọn họ tự mình nói rõ với nhau.

Long Hạo Kỳ bên kia khóe môi co rút một cái, là đàn ông với đến công viên giải trí có gì liên qua sao? Lúc đón Tiểu Ái thật sự là hắn có đến, thấy cô xuống máy bay mới yên tâm mà trở về, nhưng hôm nay cũng không thoát khỏi cùng Tiểu Ái gặp mặt. Sớm muộn gì cũng phải gặp, mặc kệ đi, xem khẩu khí của Trác Diệu không đi cũng không được. Nếu không đem được Tiểu Ái về nhà chắc chắn lại bị cha mẹ ở nhà khi dễ a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui