Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Lúc này Lục Dĩ Nhi vẫn còn làm ổ ở trên giường. Khẽ mở mắt Lục Dĩ Nhi liền cảm thấy cả thân thể đau nhức khó chịu. Nhìn ngoài cửa sổ trời đã rất sáng liền giật mình, cố gắng ngồi dậy. Bây giờ là mấy giờ? Lại có thể sáng như vậy rồi, cô lại đi muộn rồi. Cố gắng bỏ qua cơn khó chịu Lục Dĩ Nhi lê từng bước vào nhà vệ sinh thay đồ.

Đến khi đến được công ty cũng đã là gần 9 giờ, Hướng Ngọc chắc chắn sẽ mượn cơ hội này đề nghị cấp trên trừ lương của cô, số cũng thật khổ. Vừa nhắc đã đến, Hướng Ngọc vừa nhìn thấy Lục Dĩ Nhi liền tỏ ra khinh thường. Lục Dĩ Nhi coi như xui xẻo, vốn dĩ lúc nãy còn nghĩ hôm nay sẽ được chủ tịch mời đi ăn không ngờ đột nhiên hắn lại nỗi bão, tâm trạng đang không tốt liền có Lục Dĩ Nhi trút giận.

Hướng Ngọc này có thể nói là xinh đẹp nhưng lại quá lạm dụng son phấn, gương mặt mất hết vẻ tự nhiên, đơn thuần. Lúc này gương mặt lại nhăn nhó cực kì khó coi.


"Lục Dĩ Nhi, cô nghĩ đây là đâu? Muốn đến giờ nào thì đến sao?" Hướng Ngọc liếc nhìn Lục Dĩ Nhi, vừa nhìn liền cảm thấy đáng ghét. Suốt ngày làm một bộ dáng tiểu bạch thỏ.

Tất cả mọi người trong phòng đều biết Hướng Ngọc là cố ý cứ muốn nhắm vào Lục Dĩ Nhi nhưng cũng không dám nói gì, bọn họ dù sao cũng chỉ là cấp dưới. Muốn vào Trác thị cũng không phải dễ dàng, lương ở đây lại rất tốt. Bọn họ đành nhuận theo Hướng Ngọc làm khó Lục Dĩ Nhi, cũng chỉ vì lợi ích của bản thân. Cũng chỉ trách Lục Dĩ Nhi tại sao lại gây thù với Hướng Ngọc. Cả phòng ai không biết Hướng Ngọc luôn tơ tưởng đến vị trí Trác phu nhân, lần này là đang tức giận chuyện lúc nãy là không có cơ hôi tiếp cận chủ tịch.

"Xin lỗi, là tôi bị cảm nên..." Lục Dĩ Nhi nhẫn nhịn nói lời còn chưa nói hết liền bị lời của Hướng Ngọc chặn lại.


"Cũng không biết ai mới là cấp trên, trả treo với tôi sao? Làm không được thì nghỉ suốt ngày ở đây gây chuyện, hừ" Hướng Ngọc đưa tay đẩy Lục Dĩ Nhi một cái.

Lục Dĩ Nhi vì đang bệnh, cả người vốn dĩ đã đứng không nổi lại còn bị Hướng Ngọc đẩy một cái liền ngã xuống. Cả người đau đến nổi mặt trắng ra, Hướng Ngọc này ngày càng quá đáng rồi. Muốn đứng dậy cũng chẳng còn sức lực.

"Tôi nhận cô vào để bắt nạt nhân viên sao?" Giọng nói lạnh lùng phát ra khiến tập thể run sợ. Chân Hướng Ngọc cũng run lên.

Mà lúc này Lục Dĩ Nhi cũng không nhìn rõ gì nữa mà ngất đi, chỉ cảm nhận được mùi hương nam tính ấm áp quen thuộc đến kì lạ. Nhưng trước mắt chỉ là một mảng tối, cuối cùng cũng không ý thức được gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận