Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Không nghĩ ngợi gì Tiêu Nhất Mặc đẩy cửa vào: "Cô sao rồi?"

Ưng Tử mới mặc được một nửa áo ngủ, bởi vì vừa tắm xong thân thể vẫn ướt, mặt quay lại đằng sau kéo áo vào, tay cô vừa mới truyền nước xong bủn rủn vô lực, không cách nào có thể với đến đằng sau kéo áo muốn gõ cửa đáp lại cũng với không tới, cổ họng đau không cách nào có thể kêu to, gấp đến nỗi cô muốn nhảy dựng lên.

Vừa nghe âm thanh của Tiêu Nhất Mặc, cô bối rối quay người, lắp bắp trả lời: "Không.....không có việc gì...."

Hơi nước mờ mịt bay trên không trung, đánh sâu vào thị giác.

Thân hình lả lướt, tay trái đang giơ cao, tay phải giấu trong ống tay áo, màu đỏ rực của áo ngủ đang mặc được một nửa với da thịt trắng nõn như bạch ngọc, bị nước thấm vào, như phát ra ánh sáng.

Cổ họng Tiêu Nhất Mặc khô khốc, máu dồn hết lên mặt.

"Anh...anh vẫn còn ở trong sao?"

Phía sau vẫn không có âm thanh, Ưng Tử càng hồi hộp, lần nữa cố gắng kéo làn váy xuống, đáng tiếc cố sức nhưng trên người vẫn còn nước áo ngủ lại càng dính vào.

Tiếng bước chân vang lên, bàn tay dày rộng bao lấy bàn tay phải của cô, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai cô.

"Ở." Giọng Tiêu Nhất Mặc khàn khàn, "Thả lỏng một chút, tôi giúp cô mặc."

Làn váy bị khéo xuống dưới, bàn tay ở tay cô cũng rời đi, áo ngủ trên người cô cũng mặc tốt hơn.

Ưng Tử vừa thẹn vừa gấp, cả người đều nóng lên: "Cảm.....cảm ơn."

Sau cổ bị hôn một cái, một luồng tê dại truyền đến, thân thể bị ôm lấy.

Da thịt hai người dán vào nhau, nhiệt độ trong cơ thể đã biến mất dường như lại trỗi dậy, chân tay Ưng Tử càng thêm bủn rủn, dựa vào trên người Tiêu Nhất Mặc không nhúc nhích, cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ.

Tiêu Nhất Mặc cắn chặt răng, hít sâu một hơi ổn định lại trong ngực đang xao động.

Cô ấy đang bị bệnh.

Bây giờ không phải lúc.

"Tôi bế cô vào phòng." Anh ôm ngang Ưng Tử lên, đi vào phòng ngủ.

Ưng Tử cuộn tròng trong chăn, tóc đen nhánh xõa trên gối trắng, còn có mấy sợi dính trên mặt, nhìn giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Tiêu Nhất Mặc thấy mình có thể đi tranh cử danh Liễu Hạ Huệ, biểu tình tự nhiên chỉnh sửa lại chăn cho Ưng Tử, đặt một cốc nước ở đầu giường, sau đó cúi người hôn lên trán của Ưng Tử.

Ưng Tử hoang mang nhìn anh: "Anh đi đâu?""

"Cô cần phải nghỉ ngơi tốt, đêm nay tôi ngủ ở phòng khách." Anh giải thích một câu, "Có việc gì gọi tôi."

Ưng Tử cắn môi, đáng thương nhìn anh.

Tiêu Nhất Mặc có chút bực.

Cái tiểu nha đầu này, định khiêu chiến điểm mấu chốt đạo đức của anh chắc.

"Sao vậy?"

"Tôi....một mình có chút sợ hãi." Ưng Tử nhỏ giọng nói.

Tiêu Nhất Mặc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ mà đầu hàng.

Lên giường, Tiêu Nhất Mặc chỉnh chăn cô, tắt đèn.

Không gian đen tối, không nhìn thấy gì, cảm giác lại càng rõ hơn như phóng đại đến cực hạn. Làn da như có tóc chạm qua, ngứa, như chạm vào tim anh; chóp mũi quanh quẩn mùi hương nữ tính, nhợt nhạt, muốn ngửi rõ hơn là gì thì lại biến mất; hô hấp nhẹ nhàng bên tai cũng như mang theo cảm giác ngọt ngào...

Tiêu Nhất Mặc cố gắng không nghĩ nữa, bắt đầu đếm số.

Âm thanh ""sột soạt"" vang lên, Ưng Tử cẩn thận lùi về phía anh.

Tiêu Nhất Mặc chật vật, không tự giác có chút nghiêm khắc:"Cô lại làm sao vậy?"

Tay Ưng Tử cứng đờ, nhưng không dừng lại, ôm lấy cánh tay anh, mặt cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Tôi....bây giờ có chút không thoải mái."

Âm thanh trong trèo ban đầu, giờ phút này lại mềm nhẹ khàn khàn, làm tăng không khí ái muội, thêm một chút mờ mịt.

Đầu óc Tiêu Nhất Mặc rung động, có chút không tin vào tai chính mình, hít sâu một hơi: "Cô có biết cô đang nói cái gì không?"

Ưng Tử sắp khóc, có thể đây là chuyện thẹn nhất mà từ bé đến lớn cô làm, nhưng mà cô cẩm thấy chuyện này không thể dừng lại nữa.

Hôm nay Tiêu Nhất Mặc quá dịu dàng, làm cho cô có vài phần ảo giác, giống như cô là trân bảo cẩn thận mà che chở. Vậy nhờ ảo giác này, đưa mình hoàn chỉnh nhất giao cho Tiêu Nhất Mặc đi, về sau nhớ lại thì đây cũng là lần đầu tiên tốt đẹp, không cần mang ký ức đen tối mà là một phần kí ức tốt đẹp.

Cô lấy hết dũng cảm, dán môi vào cổ của Tiêu Nhất Mặc.

Nơi đó mạch đập kịch liệt nhảy, dồn dập hữu lực.

Dây thần kinh đang căng thẳng của Tiêu Nhất Mặc ""bang"" một tiếng đứt dây.

Ngoài cửa sổ ẩn ẩn tiếng sấm rền, đêm hè không khí tràn đầy độ ẩm, chậm chạp không thấy sướng rơi; tiếng ve kêu thanh thanh buổi đêm không giống ban ngày chói chang, như ẩn như hiện, lặp lại như tuần hoàn....

Chợt, hơi nước rốt cuộc không chịu nổi, giọt mưa lớn thi nhau rơi xuống, đánh vào trên cửa sổ, phát ra âm thanh bộp bộp, nghênh đón một làn không khí mát lành dễ chịu.

- ---

Tia nắng ban mai nhẹ nhàng từ từ chiếu xuyên qua khe tấm rèm, trong không khí thoang thoảng hơi thở ngọt ngào.

Ưng Tử tham lam ôm chặt gối trong tay, cọ cọ một tư thế thoải mái.

Cô không muốn tỉnh, quá mệt mỏi.

Trên người đau nhức, chân như buộc chì, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi.

Trên má ngứa ngứa, giống như có con vật nhỏ cắn cắn cô. Cô nhịn không được phủi phủi, lẩm bẩm một câu: "Đừng nghịch, mệt mỏi quá."

Con vật nhỏ không có.

Nhưng mà, tại sao cô lại mệt như này?

Thân thể còn chưa tỉnh, đầu óc đã bắt đầu vận động.

Chạy vội vàng, bệnh viện hỗn loạn, trấn an dịu dàng, đêm khuya kiều diễm.....

Ký ức đêm qua hiện lên trong đầu, Ưng Tử bỗng chốc mở mắt, đối diện là đôi mắt thâm thúy. Trong đó hàm chứa ý cười nhợt nhạt, hiện lên khuôn mặt cô trong đó.

Gối ôm thoải mái trong tay hóa ra Tiêu Nhất Mặc, cảm xúc mềm mại hóa ra là ngực Tiêu Nhất Mặc.

Tưởng tượng vừa rồi cô còn dùng sức cọ cọ ôm ôm, mặt Ưng Tử sắp cháy rồi.

"Tỉnh?" Tiêu Nhất Mặc cười như không cười nhìn cô.

Ánh mắt Ưng Tử cuống quýt tránh né, nhẹ nhàng ""vâng"" một tiếng.

"Không thoải mái thì nằm, hôm nay tôi gọi người giúp việc đến cho cô." Tiêu Nhất Mặc cúi người hôn trên trán cô một cái, bên tai cô thấp giọng hài hước hỏi, "Bây giờ mới biết sợ sao? Muốn tôi ở lại tiếp tục hầu hạ không?"

Ưng Tử lập tức chui vào trong chăn, cả người bọc đến kín mít, hơn nửa ngày mới nói một câu: "Không sợ."

Nhìn tiểu bánh bao trốn ở trong chăn, độ cong khóe miệng Tiêu Nhất Mặc càng ngày càng rộng.

Rời khỏi giường, không bao lâu sau người giúp việc đến, Tiêu Nhất Mặc nói bệnh tình của Tiêu Nhất Mặc với cô ấy một chút, còn truyền nước bác sĩ gia đình sẽ qua xử lí, nhưng ăn uống phải chú ý thanh đạm, chú ý giải nhiệt.

Cùng Ưng Tử ăn sáng xong, Tiêu Nhất Mặc có việc đi ra ngoài, Ưng Tử nằm trên giường lướt diễn đàn cây thường xanh. Mở ra vừa thấy, cô hoảng sợ tin hot nhất trên bảng tin, ban đầu hợp xướng đứng thứ ba bây giờ liền dẫn vị trí đầu, tổng số là 7800 phiếu, so với vị trí thứ hai dẫn đầu nhiều hơn một nửa.

Xảy ra chuyện gì vậy? Không co khả năng lại vượt qua nhiều như vậy được!

Lại nhìn, tổng topic được bình luận nhiều nhất là cô và, không tính kỷ niệm thành lập trường lần trước danh tính cô bị lan truyền ra bên ngoài, còn có rất nhiều nick mới đăng bình luận đa số thời gian đều là 9 giờ bắt đầu.

[Tiểu tỷ tỷ đứng đầu hát thật giống tiên nữ nha, quỳ cầu info của tiểu tỷ tỷ.]

[Đến từ Mộ danh, quả là danh bất hư truyền.]

[Chào mọi người, đây có phải video tại hậu trường không? Cảm giác là đã sử dụng hậu kỳ.]

......

Đến từ Mộ danh.

Trong lòng Ưng Tử vừa động, nhanh chóng mở weibo ra, quả nhiên một giờ trước Vệ Thì Niên đăng một đoạn cut video hợp xướng: Tối hôm qua vừa được hưởng thụ bữa tiệc thính giác và thị giác, Sư đại hợp xướng bài giống như âm thanh của thần tiên, tiểu tiên nữ, nghĩ sao?

Dòng cuối bài đăng còn kèm theo link phát sóng trực tiếp của diễn đàn Cây thường xanh, bảo sao nhiều người bầu phiếu như vậy, lực ảnh hưởng của siêu sao quả không giống người thường.

Ưng Tử cảm động không thôi, mở wechat phát cho Vệ Thì Niên một tin: Cảm ơn anh nhé, còn quảng cáo thay bọn em.

Không bao lâu sau, Vệ Thì Niên trả lời: Đây cũng không phải là quảng cáo, là thích từ nội tâm.

Ưng Tử: mặt đỏ.jpg

Vệ Thì Niên: Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?

Ưng Tử: Không có việc gì ạ.

Vệ Thì Niên: Vậy thì tốt, hôm nay anh bay đến miền Bắc, hẹn gặp em lần sau.

Ưng Tử: Vâng, vậy anh đi nhanh đi.

Vừa nói chuyện xong, bên wechat đoàn hợp xướng liền nổ tung, đã có người phát hiện số phiếu của bọn họ đứng đầu, báo tin vui xong mọi người lập tức náo nhiệt thảo luận việc "tiền thưởng nên tiêu như thế nào". Ưng Tử hùa theo hai câu, tâm tình tốt như bầu trời xanh bên ngoài, muốn mở miệng hát vài câu.

Một lúc sau, điện thoại rung một chút, Trình Vân Nhã gửi cho cô một tin nhắn giọng nói trên wechat: Tiểu Tử à, dạo này con đang bận gì vậy? Hôm nay có về nhà không?

Ưng Tử thầm kêu một tiếng không xong, trả lời nhanh: Mẹ, gần đây con đang bận một việc tiết mục cho liên hoan nghệ thuật, chia sẻ cho mẹ xem con ở liên hoan nghệ thuật hát nè.

Video gửi qua, một lúc sau Trình Vân Nhã vẫn không có động tĩnh gì, Ưng Tử cũng không để ý, vừa lẩm bẩm hát vừa lướt vòng bạn bè. Qua một lúc sau cô bỗng nhớ đến gì đó, nhanh chóng mở group chat gia đình bị cô tắt thông báo, quả nhiên Ưng Khải lấy video cô gửi vào trong đó, phía dưới có người thân không gan không phổi mà khen cô. (ý là khen ngoài miệng)

"Dễ nghe"

"Tiểu Tử thật lợi hại."

"Ngôi sao ca nhạc."

"Quá khen quá khen."

......

Ưng Tử xấu hổ, Ưng Khải chính là quá coi trọng mặt mũi, điểm này sửa như thế nào cũng không được.

Ở trong group khoe khoang một lúc, châm chọc mỉa mai một nhà ba người kia vài câu, Ưng Khải liền gọi cho cô: "Tiểu Tử, thấy trong nhóm chưa con? Ba người kia không dám vác mặt ra."

"Ba, không phải đã nói là không để ý đến bọn họ sao? Ba đừng làm thế nữa." Ưng Tử đành phải khuyên ông.

"Đây có là gì, con gái của ba hát hay như vậy, khen như thế thì làm sao?" Ưng Khải giọng đắc ý, "Không phải ba khoác lác, Tiểu Tử nhà chúng ta lợi hại hơn Ưng Thiến nhiều, đồ ngốc cũng nhìn thấy, đa tài đa nghệ không nói, lớn lên lại xinh đẹp, ngoan ngoãn nghe lời."

"Ông mèo khen mèo dài đuôi à." Trình Vân Nhã cũng chịu không nổi ông.

"Đây là tôi đang trần thuật sự thật, ok, không dong dài với bọn họ nữa," Ưng Khải háo hức nói, "Tôi muốn đi công trường xem, hợp đồng cũng đã kí đầy đủ, đội thi công cũng có rồi, không đến hai tháng, Ưng Khải ta có thể Đông Sơn tái khởi."

Ưng Tử cao hứng hỏi: "Thật vậy sao? Lão ba cố lên!"

Nói chuyện được một lúc, bác sĩ gia đình cũng vừa đến. Bị cảm nắng này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tối qua thật ra cũng đỡ rất nhiều rồi, hôm nay kiểm tra một chút, thân thể đều bình thường, chỉ là buổi sáng khóe miệng bị bỏng rộp nên hơi đau.

Truyền nước xong thì cô cũng ngủ trưa dậy, cả người Ưng Tử đều có tinh thần, rời giường đọc thư một chút, lại đến cửa hàng tiên lợi đầu khu mua một chút trái cây, tính chờ Tiêu Nhất Mặc về sẽ làm salad hoa quả.

Chờ đến khi tất cả đèn đường đều sáng lên, cơm chiều người giúp việc cũng đã chuẩn bị xong, nhưng lại không thấy bóng dáng Tiêu Nhất Mặc.

Ưng Tử có chút buồn bực, rõ ràng buổi chiều Tiêu Nhất Mặc còn gọi cho cô hỏi tình trạng thân thể, như thế nào buổi tối không về ăn cơm cũng không nói câu nào?

Cô vứt điện thoại qua một bên, nảy lên hai lần rồi rơi xuống.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Trong lòng Ưng Tử không yên, nhưng lại không dám gọi điện thoại, đi đi lại lại trong phòng khách.

Điện thoại rung lên, là Weibo giải trí đưa thông tin, cô thất thần nhấn vào, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại.

[Vệ Thì Niên qua lại với nữ nhân thần bí, chuyện tốt hư hư thật thật.]

Trang web có hai trang, một trang là ảnh cô từ xe Vệ Thì Niên xuống, một trang khác là ảnh bóng lưng cô cùng Vệ Thì Niên vào tiệm ăn gia đình.

Ảnh chụp chắc là ở xa nên không rõ ràng, nhưng mà bộ quần áo quen thuộc, bóng dáng kia cô nhận ra đó là mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu cô trống rỗng, máy móc ấn vào trang chủ Weibo quả nhiên "Vệ Thì Niên qua lại" đã lên No.2 hot search.

Tiêu Nhất Mặc đã biết. Tối hôm qua cô lừa anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui