Dì Trần liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Cháu nhìn cháu đi, nói gì vậy chứ, cháu cho rằng Tiểu Tử giống như những ca sĩ biểu diễn trên sân khấu sao?"
Dì Trần nói những lời thấm thía vỗ vỗ tay Ưng Tử: "Tiểu Tử, dì nói thật lòng với cháu, chuyện ca hát này vui đùa thì tốt đừng phí nhiều tâm tư vào nó, đến lúc lún sâu vào càng không tốt, hơn nữa ba cháu cũng không thích, Nhất Mặc dì nói đúng chứ?"
Nếu lúc trước nói lời này Tiêu Nhất Mặc đương nhiên sẽ tán đồng, nhưng mà lúc này Ưng Tử rũ mắt không nói tiếng nào, tóc mái hơi vểnh lên, làm anh nhớ đến ngày hôm đó khi Ưng Tử được Vệ Thì Niên khen ngợi thì hai ánh mắt phát sáng.
"Dì Trần, trong lòng Tiểu Tử sẽ hiểu rõ," anh nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, cháu rất thích nghe cô ấy hát, rất dễ nghe."
Ưng Tử ngẩng đầu lên hai mắt nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp.
"Cháu khích lệ như vậy cũng không sai." Dì Trần hơi xấu hổ nói.
Trịnh Ngọc Nhiễm mắt tinh, nhìn thấy tạp chí trong tay Tiêu Nhất Mặc nhanh chóng giải vây cho dì Trần, vẻ mặt tò mò hỏi: "Anh Nhất Mặc, anh cầm gì trong tay vậy? Muốn đi du lịch sao?"
Tiêu Nhất Mặc thuận tay đưa tạp chí cho Ưng Tử: "Cuối tuần chúng ta ra ngoài giải sầu, anh đưa em ra ngoài đảo chơi."
Ưng Tử có chút ngạc nhiên: "Tôi......không cần thiết lắm. Ở trong nhà cũng khá tốt."
Trịnh Ngọc Nhiễm nhìn hình ảnh du lịch xa hoa, trong lòng nhịn không được muốn đi: "Anh Nhất Mặc, anh keo kiệt quá, mấy lần trước nói muốn đưa em đi chơi, đến bây giỡ vẫn chưa thấy tin gì đâu."
"Cô muốn đi quá dễ dàng mà, tùy lúc đều có thể, đưa giấy tờ ảnh đến chỗ tôi là được." Tiêu Nhất Mặc cười nói.
Trịnh Ngọc Nhiễm hậm hực nói: "Một mình em đi vui gì, mọi người cũng nhau đi mới vui vẻ."
Dì Trần ở một bên phụ họa theo: "Đúng rồi, người trẻ tuổi mà, chính xác phải đi chơi nhiều, Tiểu Tử đừng buồn bực một mình ở nhà nữa, nếu cảm thấy hai người ở quá cô đơn thì Ngọc Nhiễm đến làm bạn với cháu, sau đó bảo Dục Hành đưa bạn gái nó, còn cả Giai Lam, đi với nhau mới vui, mọi người cảm thấy thế nào?"
Trịnh Ngọc Nhiễm không vui, Đinh Giai Lam kia, có ngu cũng nhìn ra cô ta vẫn luôn mơ đến Tiêu Nhất Mặc, vì sao lại muốn cô ta đi cùng? "Nhiều người như vậy làm gì? Phiền muốn chết." Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Dì trần mặt không đổi sắc véo eo cô ta một cái.Trịnh Ngọc Nhiễm bị đau không hé răng nửa lời.
Tiêu Nhất Mặc đối với ý kiến này không bày tỏ gì, ngồi một lúc liền ám chỉ mình có việc, dì Trần và mọi người liền biết ý mà rời khỏi.
Bữa tối là người giúp việc chuẩn bị. Không hiểu sao từ lúc biết tin biệt thự cổ có thể bị hủy quyền thừa kế, hứng thú của Ưng Tử với phòng bếp cũng mất hết, bình thường cô luôn thích vào bếp lắn lộn làm canh cho cho Tiêu Nhất Mặc nếm thử, vài ngày nay cô chưa bước chân vào bếp.
Dụng cụ làm bếp xinh đẹp bị quên đi, một đống đồ trên giá bếp nhìn qua cũng như mất đi sắc thái xinh đẹp hồi xưa, giống như một đám mỹ nhân bị hoàng đế vứt bỏ.Không hiểu sao Tiêu Nhất Mặc cảm thấy đau lòng thay bọn nó.
Cơm nước xong, Ưng Tử thất thần ngồi trên sô pha xem TV.Tạp chí du lịch lẳng lặng nằm trên bàn trà, nhìn cô ấy cũng không có hứng thú gì, Tiêu Nhất Mặc đau đầu, duy nghĩ một chút kéo cô đi dạo trong tiểu khu.
Bắt đầu đến mùa thu, mùa hè ngoài ý muốn bắt buộc phải ra bên ngoài thì mùa thu đến mát mẻ hơn rất nhiều. Trong tiểu khu có nhiều bố mẹ đưa con đến công viên trò chơi để chơi.
Tiếng ầm ĩ truyền đến, Ưng Tử dừng lại bước chân.Tiêu Nhất Mặc nhìn thấy là ba bốn đứa trẻ đứng ở trên thềm cao 40cm, trên đó đang hát là một bé gái 5-6 tuổi, hát bài rất quen thuộc , hát xong còn cúi đầu chào, sung sướng nhảy xuống bậc thềm nhỏ.
"Tư Tư hát dễ nghe quá."
"Đúng vậy, Tư Tư hát hay hơn Cường Cường, Cường Cường vừa rồi đi đâu ý."
"Tớ không đi đâu cả, tớ hát to hơn Tư Tư, hát như vậy mới hay."
.......
Các bạn nhỏ mồm năm miệng mười cãi nhau.
Ưng Tử nhìn nhìn, khóe miệng mỉm cười,Tiêu Nhất Mặc thở nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nói bên tai cô: "Cô hát bài kia rồi sao?"
"Bài này có ai mà không hát chứ," Ưng Tử nhớ lại chuyện thú vị, "Khi tôi còn nhỏ bố mẹ tôi thường cho tôi hát trước mặt người lớn trong nhà, mỗi lần hát tôi đều nhát gan muốn khóc."
Tiêu Nhất Mặc nghĩ đến Ưng Tử khi còn nhỏ mắt đầy nước, lấy hết dũng cảm để hát, có chút đau lòng: "Cô khóc mà bố mẹ cô vẫn bắt cô hát à?"
Ưng Tử lắc đầu giải thích: "Không phải ép tôi, thật ra tôi rất thích hát nhưng mà lại sợ, sau đó bố mẹ cầm tay cổ vũ tôi, còn tôi thì tốt rồi, đánh đàn cũng vậy khi còn nhỏ lúc lên sân khấu biểu diễn trước khi bắt đầu tôi mới dám buông tay mẹ."
"Còn anh? Còn nhỏ anh có bị bắt buộc hát không?" Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Mặc.
Tiêu Nhất Mặc lắc đầu.
Trong mắt Ưng Tử hiện lên hai chữ "không tin", hầu như đứa trẻ 5 tuổi nào cũng sẽ bị bắt hát.
"Tôi sẽ không hát," Tiêu Nhất Mặc khẽ hừ một tiếng, "Bài đếm vịt này, nghe thì tôi có nghe chứ hát kia thì chắc chắn không."
Ưng Tử ngạc nhiên.
Con trai của nhà sáng tác nhạc nổi tiếng mà không hát?
"Mẹ tôi đã dạy tôi rất nhiều lần, tôi có học vài lần nhưng bà ấy nghe xong đều cười haha không ngừng về sau tôi không thích học nữa." Anh phiền muộn nói.
Ưng Tử cười, nhìn đôi mắt như vầng trăng non.
Tiêu Nhất Mặc rung động trong lòng có thể làm Ưng Tử vui vẻ, vậy thì đoạn quá khứ này phơi bày này cũng có ý nghĩa: "Nếu không, cô dạy tôi hát thử xem."