Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Ưng Khải và Trình Vân Nhã mua đồ trở về, tay mỗi người xách theo túi lớn túi nhỏ.

Mặt Ưng Tử đỏ bừng, lo lắng không dám động đậy, may mà quay lưng ra cửa, nên họ không nhìn thấy manh mối gì.

Rất nhanh, trong phòng bếp có tiếng âm thanh xào rau, do cửa không kín gió nên mùi khói dầu lan ra phòng khách, quyện với mùi gừng, hành, tỏi, trước đây Tiêu Nhất Mặc chưa bao giờ ngửi thấy mùi như vậy, mũi anh ngứa ngáy, hắt hơi một cái.

"Anh khó chịu phải không?" Ưng Tử hơi xấu hổ, "Chúng ta có nên ra ngoài tiểu khu dạo chút không, chờ nấu đồ xong thì về sau nhé?"

"Không sao," để tỏ ra mình không quan tâm, Tiêu Nhất Mặc đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, liếc nhìn thì thấy Ưng Khải cũng đang đeo tạp dề ngồi trong, nghe Trình Vân Nhã chỉ dẫn, ông ấy lúc thì rửa một nắm hành lá, lúc lại đưa một đôi đũa, rồi lại đứng sau bóp vai cho Trình Vân Nhã... Một cảm giác ấm áp và ngọt ngào tự nhiên toát ra từ hai vợ chồng, gần như tràn ngập trong căn bếp.

Tiêu Nhất Mặc xuất thần.

Trong Tiêu gia hầu như chưa từng có một cặp vợ chồng như thế này, có người hầu, có đầu bếp, vợ không cần lo chuyện vặt vãnh, người chồng suốt ngày bận rộn với công việc xã giao, không rảnh rỗi, cũng không có thời gian rảnh mà vào bếp để tìm vợ để thân thiết.

Không, nói chính xác trước kia từng có.

Từ rất lâu hồi trước Tôn Đàm không tiếp xúc với giới giải trí, đôi lúc bà cùng Tiêu Ninh Đông cũng sẽ thân mật như vậy, Tôn Đàm không thích nấu ăn, nhưng thỉnh thoảng hứng lên sẽ làm, khi đánh trứng Tiêu Ninh Đông thích nhất gác cằm lên vai Tôn Đàm, ôm eo bà nhìn bà làm.

Căn bếp nhỏ và chật chội này khác một trời một vực với căn phòng bếp rộng rãi, sáng sủa ở nhà, nhưng nó lại khiến anh cảm thấy không kém phần ấm áp và lãng mạn.

Đột nhiên, anh có chút hiểu được tại sao Ưng Khải mạnh mẽ phản đối việc anh ở bên Ưng Tử.

Bữa tối rất thịnh soạn có tôm chiên, bạch tuộc nhúng dấm và thịt lợn xào chua ngọt, tất cả đều là món ăn tủ của Trình Vân Nhã. Trên bàn ăn, ngoại trừ Ưng Khải luôn giữ trạng thái cảnh giác và tôn trọng Tiêu Nhất Mặc thì hai người phụ nữ còn lại rất thoải mái, Ưng Tử bỏ sự câu nệ khi dùng bữa ở Tiêu gia, không chỉ trò chuyện không ngừng mà còn có tính kén ăn: Tôm chuyên ăn những con nhỏ, bạch tuộc không thích ăn râu chỉ ăn bụng, cả mỡ và da đều vứt đi....

Ưng Tử như vậy so với sự ngoan ngoãn ở Tiêu gia thì thêm vài phần vui tươi và linh động.

Tiêu Nhất Mặc cảm thấy có chút mới mẻ.

Ưng Tử như vậy cũng tốt, anh rất thích.

Ăn cơm xong ngồi ở phòng khách một lúc, Tiêu Nhất Mặc cuối cùng cũng không chịu được nữa, mí mắt trên mí mắt dưới đánh nhau, đành phải rời đi, Ưng Tử tiễn anh đến cổng tiểu khu.

Tiêu Nhất Mặc không muốn thả cô đi, hai người ở trên xe thân mật một lúc, anh mới không cam lòng hỏi: "Thật sự không trở về cùng anh sao?"

Ưng Tử nhìn anh cầu xin:"Trở về anh phải ngủ thật ngon. Hãy để em ở nhà nghỉ lễ Quốc khánh, nếu em rời đi đột ngột, bố mẹ em sẽ nghi ngờ".

Tiêu Nhất Mặc hừ nhẹ một tiếng.

Anh phát hiện ra phụ nữ luôn thích lo trước lo sau, lần này nếu không phải anh tranh thủ cơ hội đến nhà luôn thì không biết Ưng Tử sẽ trì hoãn bao lâu với bố mẹ cô nữa.

Lần này cũng coi như là cho Ưng Khải mặt mũi, để bọn họ làm quen một hai tháng trước, sau đó có thể trực tiếp đề cập đến chuyện kết hôn, tiếp theo hai người có thể thân thiết trước mặt Ưng Khải không cần để ý sắc mặt của người cha vợ này nữa.

Trong lòng anh đã có dự định sẵn nên không cảm thấy xấu hổ, hôn cô rồi nói tạm biệt.

Ưng Tử thở phào nhẹ nhõm, thất thần nhìn chiếc xe của Tiêu Nhất Mặc đã lái vào góc ngoặt rồi biến mất trong tầm mắt của cô.

Có vẻ như biệt thự cổ thực sự quan trọng đối với Tiêu Nhất Mặc, nó quan trọng đến mức khiến anh buông xuống hình ảnh của mình, thực sự muốn diễn đến mức chân thực nhất, cho dù lời nói lạnh lùng của cha cô cũng không khiến anh tức giận.

Không hiểu sao miệng Ưng Tử lại có chút chua xót.

Tính ngày tháng, vẫn còn khoảng nửa năm nữa mới kết thúc thỏa thuận.

Cô từng nghĩ rằng một năm trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt sẽ trôi qua, nhưng giờ đây, lời nói và việc làm của Tiêu Nhất Mặc đều khiến cô bối rối và hoảng sợ. Cô không biết nên tiếp tục tâm trạng gì với Tiêu Nhất Mặc nữa, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ tan vỡ.

Khi cô trở về nhà, Ưng Tử ngạc nhiên khi thấy bố mẹ đang cãi nhau.

"Tôi thấy Nhất Mặc không có sao cả, rất tôn trọng chúng tôi," Trình Nhã Vân có ấn tượng khá tốt về Tiêu Nhất Mặc, "Nói năng và cư xử quả thật là kiêu ngạo, nhưng thân phận như vậy làm sao người ta lại không kiêu ngạo chứ?"

"Bà, bà ấy, dễ dàng bị cậu ta thâu tóm như vậy?" Ưng Khải cười nhạo bà.

"Sao ông nói gì mà khó nghe vậy," Trình Vân Nhã không vui,"Chủ yếu là vì Tiểu Tử thích thôi. Ông không thể hành động theo cảm tính, chỉ vì cậu ấy thô lỗ với ông trong hạng mục Cẩm Địa ông liền có thành kiến ​​với người ta. Tôi cảm thất cậu ấy nói rất đúng đúng, không thể vì nhất thời mà ham món lợi nhỏ."

Ưng Khải cũng tức giận:" Tại sao tôi lại phản đối cậu ta và Tiểu Tử chỉ vì vấn đề này chứ? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Tử, tôi thấy rất nhiều người đàn ông giàu sang có rất nhiều bộ mặt khác sau lưng. Cậu ta rất tài giỏi, nếu bắt nạt Tiểu Tử cơ hội để chống trả chúng ta cũng không có. Tốt hơn hết nên tìm một người thành thật."

.......

Bố mẹ hầu như không cãi nhau bao giờ, ngược lại bây giờ họ cãi nhau vì cô.

Ưng Tử có chút hối hận.

Một lời nói dối, phải che đậy nó bằng vô số lời nói dối khác. Bây giờ, mặc dù bố mẹ không cần phải buồn vì cuộc hôn nhân chớp nhoáng của cô, nhưng sau này họ có thể buồn khi cô và Tiêu Nhất Mặc chia tay.

Cuối cùng, cả Ưng Khải và Trình Vân Nhã đều không thuyết phục được đối phương, nhưng Ưng Khải cũng không còn phản đối rõ ràng nữa, hai người phụ nữ quan trọng và ông yêu thương nhất đều bị Tiêu Nhất Mặc lôi kéo, ông không còn sức lực phản đối nữa.

Quốc khánh qua đi, Ưng Tử trở lại trường học. Sau kỳ nghỉ dài này, tâm trí của sinh viên cuối cùng cũng dần dần khép lại, các hoạt động khác của trường cũng bắt đầu được tiến hành bình thường.

Đoàn hợp xướng cũng không ngoại lệ, ngoài buổi diễn tập hàng tuần, nhà trường còn tổ chức hoạt động nghệ thuật xuống nông thôn, tổ chức cho một số câu lạc bộ nghệ thuật đến một trường tiểu học ở một vùng núi lạc hậu lân cận thành phố Tế An để dạy các học sinh ở đó ca hát, hội họa, v.v... dạy những kiến thức nghệ thuật vỡ lòng cho họ.

Hơn mười thành viên của đoàn hợp xướng đã tham gia. Tần Tây Viễn đặc biệt luyện tập một số bài hát thiếu nhi trẻ em yêu thích, bao gồm cả "Đếm vịt".

Buổi sinh hoạt diễn ra thành công tốt đẹp, các em học sinh hồn nhiên, ngây thơ, tuy nghèo mặc áo quần chắp vá nhưng các em vẫn cười rất xán lạn. Có thể do có chất nghệ thuật, các em nhỏ rất thích thú với đoàn hợp xướng, sau khi đoàn hợp xướng biểu diễn xong ai cũng nô nức mong muốn các anh chị dạy hát.

Trong trường chỉ có duy nhất một cây đàn organ cũ, Ưng Tử vừa bấm phím đàn vừa đạp vào bàn đạp, bàn đạp kêu kèn kẹt cũng cùng nhau hát theo.

Mặc dù chỉ giáo viên tạm thời, luyện hát nhưng các em nhỏ đã học khá tốt, một số em khá tài năng, giọng hát trong sáng, lanh lợi, rất có tiềm năng. Ưng Tử đã thu âm một bài, có cả bài "Đếm vịt" do dàn hợp xướng của họ biểu diễn, cô càng nghe càng muốn cười, nhịn không được gửi bản ghi âm cho Tiêu Nhất Mặc.

Một lúc sau, Tiêu Nhất Mặc trả lời một nhãn dán tức giận.

Ưng Tử có chút bối rối, tìm nhãn dán "con vịt nhỏ màu vàng nằm lăn lộn làm nũng" rồi gửi qua.

Tiêu Nhất Mặc: Em đang cầu xin sự tha thứ?

Tiêu Nhất Mặc: Anh đang định nhổ lông vịt, vì em xin tha, vì vậy quên nó đi.

Ưng Tử: [khóc thút thít bán manh.jpg]

Tiêu Nhất Mặc: Đổi thành hầm vịt.

Ưng Tử bỗng đỏ mặt khi nghĩ đến món chè đậu xanh lần đó.

"Đang nói chuyện gì mà vui vậy?" Tần Tây Viễn ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một chai nước khoáng.

Ưng Tử nhận nói lời cảm ơn, xấu hổi nói: "Không có gì ạ."

Tần Tây Viễn cảm khái nói, "Hoạt động lần này của trường quyết định đi quả không sai, anh không nghĩ rằng ngay bên cạnh thành phố của chúng ta lại có những đứa trẻ không thể hưởng thụ những cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác, nếu có khả năng anh rất muốn giúp chúng."

Sân thể dục, bọn nhỏ vui vẻ vừa nhảy vừa hát. Hoạt động này do khoa tuyên truyền của trường tổ chức, bên cạnh có người chụp ảnh và quay phim.

Ưng Tử cũng quan tâm: "Đúng vậy, chúng ta phải nhớ kỹ chuyện này, không thể quên lời hôm nay nói. Nếu có khả năng chắc chắn sẽ giúp."

Tần Tây Viễn gật đầu cười nói: "Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau cố gắng đi, thế nào, em đã sẵn sàng cho sự kiện Grand Prix chưa?"

"Grand Prix gì vậy?" Ưng Tử bối rối hỏi.

Tần Tây Viễn ngẩn người nói: "Học viện âm nhạc Tế An, Tế An TV và Grand Prix của Hiệp hội Âm nhạc, anh nhớ anh đã nhìn thấy tên của em trên tờ thông báo của trường."

"Hả?" Ưng Tử hoang mang.

Trở lại trường học, Ưng Tử đến khoa Tuyên truyền của Sư đại đang phụ trách công tác chuẩn bị cho giải thưởng. Cán bộ khoa Tuyên truyền đã tìm ra một xấp đơn đăng ký dày cộp, cuối cùng tìm thấy một tờ trong đó: "Là em à, Ưng Tử."

"Cô ơi, cái này có thể hủy được không"Ưng Tử lo lắng hỏi, "Đây có thể là đùa dai của bạn em, em không có báo danh."

Giáo viên lắc đầu: "Không thể, tuần sau sẽ bắt đầu thi đấu, danh sách cũng được gửi lên rồi." Vừa nói, thầy giáo vừa liếc nhìn Ưng Tử một cách kỳ lạ," Cô biết em, hát chính của "Bị bệnh", các thầy cô cũng đã xem màn biểu diễn của em, đều rất mong chờ ở em. Hơn nữa hoạt động này rất hay, nó là một sự kiện âm nhạc rất quan trọng, có thể nâng cao bản thân và giành lấy danh dự cho trường. Tại sao em không muốn tham gia? "

"Em....." Ưng Tử nói không ra lời.

"Được rồi, được rồi," cô giáo đẩy cô ra ngoài, "Chuẩn bị tinh thần, đừng để bọn cô thất vọng."

Trở lại kí túc xá, Bành Tuệ Tuệ đang ủ tóc, Lý Thấm đang chơi game, Trịnh Viện đang nằm đọc sách trên giường.

Khi Ưng Tử quay lại, Bành Tuệ Tuệ nhiệt tình chào đón: "Tiểu Tử, mau đến đây. Tớ mua một quả dưa hấu lớn, đang đợi cậu trở về ăn."

Tay Lý Thấm run lên, trên màn hình phát ra âm thanh khủng khiếp. Nhân vật bị người ta bắn đạn vỡ đầu.

Trịnh Viện nhảy xuống giường xách túi cho cô: "Tiểu Tử, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi, bữa tối muốn ăn gì? Tớ mua hộ cậu."

Ưng Tử không nói nên lời, cô đứng yên tại chỗ, cô dùng biểu tình nghiêm khắc nhất của mình đang hiện lên trong đầu nhìn chằm chằm vào các bạn cùng phòng: "Nói đi, sự kiện kia là như nào, ai báo danh cho tớ?"

"Là cậu ấy!"

Ba người bạn cùng phòng đồng loạt chỉ vào nhau.

"Là ý của Bành Tuệ Tuệ."

"Lý Thấm tìm giáo viên."

"Trịnh Viện điền phiếu báo danh."

Ưng Tử xoa đầu, nặng nề ném mình xuống giường: "Ba người tự đi mà hát, tớ không thể hát được."

Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau đi đến, Lý Thấm kéo một cái ghế đẩu ngồi ở mép giường, hai người còn lại ngồi lên trên giường.

"Tiểu Tử," Bành Tuệ Tuệ nắm tay cô, lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Xin lỗi, chúng tớ thực sự không nên bí mật đăng ký cho cậu mà chưa có sự đồng ý của cậu," Lý Thấm thành thật xin lỗi, "Cậu đừng không vui nữa."

"Đúng vậy, nếu cậu không hát thì cậu không hát", Trịnh Viện nói với vẻ lo lắng, "Chúng tớ nghe nói rằng tiêu chí của giải thưởng này khá cao, còn nghĩ rằng... cậu sẽ rất vui, dù sao cậu cũng rất thích âm nhạc, cũng hát hay như vậy."

Ưng Tử không nói nên lời.

Thật sự cô không muốn tham gia sao? Hay là trong lòng cô muốn tham gia, nhưng cô lại ở đây tỏ vẻ?

Thật ra cái trước hay cái sau, cô đều hiểu rõ ràng.

Cô chưa kịp sắp xếp những suy nghĩ hỗn độn thì giọng nói của dì quản lý ký túc xá phát ra từ chiếc loa nhỏ trong phòng: "Phòng 412, Ưng Tử, có người tìm."

Ưng Tử sững sờ, giờ này, ai còn đến ký túc xá để tìm cô?

An ủi bạn cùng phòng hai câu, cô vội vàng đi xuống tầng, nhìn thấy có một bóng lưng bình tĩnh đứng ở cửa ký túc xá, mấy bạn học nữ nhiệt tình tụ tập đứng trước mặt anh, tán gẫu không ngừng, còn có hai người mang quển sổ ra muốn anh ta ký tên.

Cô lẳng lặng đứng ở phía sau chờ đợi, không lâu sau Tiêu Nhất Mặc đột nhiên quay đầu lại, giống như có thần giao cách cảm gì đó, ánh mắt hai người nhìn nhau, Tiêu Nhất Mặc khẽ mỉm cười, nói gì đó với mấy nữ sinh bên cạnh.

Đôi mắt của những nữ sinh đó nhìn qua đầy ghen tị.

Tiêu Nhất mặc gật đầu chào tạm biệt họ và bước nhanh về phía Ưng Tử.

"Sao em không gọi anh?" Anh vuốt tóc Ưng Tử.

"Thấy anh nói chuyện vui vẻ quá, không dám làm phiền đến anh." Ưng Tử thản nhiên đáp.

Tiêu Nhất Mặc cười như không cười nhìn cô: "Ghen với họ sao? Họ là sinh viên ngành tài chính không biết họ đã gặp anh ở đâu. Đến hỏi anh một số câu về đầu tư."

Ưng Tử dở khóc dở cười.

Tại sao Tiêu Nhất Mặc luôn nghĩ rằng cô đang ghen tị? Nếu những người phụ nữ này vây quanh Tiêu Nhất Mặc mà cô đã ghen tuông, thì e rằng cô sẽ chết chìm trong biển dấm mất.

Ps: 大奖赛 (Dàjiang sài) = Grand Prix: mình không hiểu ý của bản cv mà bản gốc lại không hiểu tiếng Trung bạn nào biết nghĩa dịch giúp mình với nhé:(((( tìm một cái tên thuần việt dễ nghe đọc cho thuận mồm:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui