Lương Văn Trung hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của cô.
“ Hôm nay mẹ nấu ăn rất ngon, em rất thích chỉ tiếc là cái bụng này của em khó ăn.” Nói xong cô còn chọt chọt vào cái bụng mình khiến cả hai đều bật cười.
Những muộn phiền qua đi, cuộc sống cô bắt đầu trở lại quỹ đạo, chỉ là cuộc sống không bao giờ có thể viên mãn mãi được, ngày mà cô phát hiện ra một sinh linh bé nhỏ đang đạp trong bụng mình cũng là ngày những mâu thuẫn trở nên càng gay gắt hơn.
Giữa vợ chồng thì niềm tin phải đặt lên đầu rồi mới đến tình yêu, nhưng niềm tin ấy mỏng manh đến mức không thể nhìn thấy thì cô còn cương quyết một mối quan hệ vô ích như vậy để làm gì.
Ngày hôm ấy La Đức Hải vẫn còn chưa xuất viện, hắn bỏ tiền ra để thuê một căn phòng giành riêng cho mình.
Số tiền ấy rất lớn, đây lại là bệnh viện được xây lên từ quỹ từ thiện nên sau khi trả lương cho các bác sĩ tất cả số tiền sẽ được quyên góp cho những gia đình nghèo trên bản.
Bác trạm trưởng thấy như vậy thì vui mừng khôn xiết, lũ trẻ con sẽ không cần phải lo đông không có áo ấm mặc.
Nhưng điều kiện tiên quyết là người chăm sóc riêng cho hắn phải là Hoàng Thanh Huyền, dù nhìn thấy cái lợi rất lớn trước mắt nhưng bác trạm trưởng vẫn hỏi qua ý kiến của cô.
Dù có ghét cô cũng không thể bày tỏ ra như vậy được.
Cô chính là cảm thấy La Đức Hải đang cố tình làm khó cô khi bắt bác trạm trưởng phải phân công cô chăm sóc, ông ấy cảm thấy cũng vô cùng khó xử vì vấn đề này, nên mới hỏi ý kiến của cô.
Vốn chỉ nghĩ đơn giản là coi anh ta như bệnh nhân mà chăm sóc chỉ không ngờ là không phải ai cũng nghĩ đơn giản được như cô.
Trong viện liên tục xuất hiện những tin đồn về mối quan hệ giữa cô và La Đức Hải nào là ngoại tình nào là cô gì tiền mà đi theo hắn ta.
Có lẽ những người ở đây không biết gia thế của cô thế nào nên mới có thể nghĩ ra lý do đó.
Hoàng Thanh Huyền chỉ nghĩ đơn giản là thanh giả tự thanh.
Chỉ cần bản thân mình ngay thẳng thật tâm thì cô không có gì để thẹn với lòng mình và gia đình cả.
Nhưng những kẻ xấu luôn biết lợi dụng vào những khía cạnh tính cách đó của cô để làm cho hình tượng cô trong mắt mọi người càng xấu đi.
Cô khám cho một cậu bé bị ốm, cậu bé có vẻ rất thích cô nên liên tục tíu tít bên tai cô, “ Cô Huyền, con rất thích cô, cô là người xinh đẹp hiền lành nhất mà con từng gặp đấy.
Cô vuốt vuốt tóc cậu bé, “ Thật sao, cô cảm ơn con nhé.”
Lúc mẹ cậu bé đi đóng viện phí quay lại nhìn thấy cảnh tượng này cô ấy đã chạy đến hất tay cô ra khỏi đầu thằng bé rồi thì thầm, “ Cô ta không phải người hiền lành gì đâu, con không được tiếp xúc nhiều, nếu không cô ta bắt con bán sang Trung Quốc đấy.”
“ Không phải cô Huyền là người tốt.”
“ Im mẹ nói có nghe không.” Cậu bé bắt đầu rấm rức khóc.
Hoàng Thanh Huyền thở dài một hơi, sự hiểu lầm của mọi người đối với cô ngày càng xa.
Họ chỉ muốn nghe theo những thứ mà mình nghe được chứ không bao giờ nhìn vào sự thật trơ trọi trước mắt.
Đây chính là hiện thực của cuộc sống!
“ Thanh Huyền, về Hà Nội với anh đi những người ở đây là đồ vong ân bội nghĩa, lúc giúp đỡ họ hết mình, bây giờ họ lại xúc phạm em như vậy.”
Hoàng Thanh Huyền đi lướt qua hắn không đáp.
La Đức Hải lại lên tiếng tiếp, “ Sao không trả lời.”
Nhìn người đàn ông trước mặt chính là kẻ gây ra tất cả mọi chuyện giờ lại coi như người khác sai cô mới quát lên, “ Tất cả mọi chuyện không phải tại anh sao, tôi xin anh đấy anh về nơi của anh đi, tôi không thích anh chưa từng thích anh.
Anh nghe không hiểu tiếng người sao.”
La Đức Hải tiến tới nắm chặt lấy tay cô, “ Em không thích anh cũng được, nhưng anh thích em là được rồi, nhất định sẽ có ngày anh làm được em rung động, chúng ta trở về như ngày trước đi.”
Trải qua gần ba chục mùa xuân nhưng cô chưa từng thấy ai cố chấp với cái lí lẽ sai ngay từ câu cửa miệng của anh ta, “ Anh...”
“ Các người làm cái gì vậy...” Giọng của bà Nụ đột ngột vang lên khiến cho Hoàng Thanh Huyền giật mình vội vàng giật tay mình ra khỏi La Đức Hải chạy tới túm lấy tay bà quan tâm hỏi han.
“ Mẹ...sao mẹ lại đến đây ạ...mẹ bị bệnh sao?”
Bà Nụ hất phắt tay cô ra, “ Tôi không đến đây thì làm sao có thể bắt được cảnh chim chuột gà đồng của chị.
Sao? Có phải chị mong tôi vĩnh viễn đừng đến đây không.” Trải qua một thời gian dài ở cùng cô bà Nụ cũng đã dần hiểu cô nhiều hơn, một người con gái không màng vật chất chấp nhận một cuộc sống phải xa chồng nhiều hơn thì tại sao bà cứ phải làm khó hoài chứ.
Bà cũng muốn thử gần gũi thử tạo nên một gia đình hòa thuận để con trai mình có thể yên tâm làm việc vì đất nước.
Nhưng hóa ra sự thật không phải như thếm